Vốn dĩ, trưởng nữ phải xuất giá trước, nhưng không biết nàng nghĩ thế nào lại chọn một thư sinh nghèo khó, làm sao so được với tiểu nữ được gả vào Hầu phủ danh giá.
Để không làm mất mặt Hầu phủ, nên tiểu nữ phải gả trước trưởng tỷ.
Trưởng tỷ tất nhiên không vui, mẫu thân thương nàng, nhưng cũng không thể không cân nhắc đến Hầu phủ.
Vậy nên cuối cùng có hai cỗ kiệu, một hướng tây một hướng đông, kiệu của ta chỉ xuất phát trước kiệu của trưởng tỷ một bước.
Dưới lớp khăn voan, ta vui mừng đến rơi nước mắt. Cuối cùng, số mệnh của ta đã nằm trong tay ta.
Trưởng tỷ, mẫu thân, ta sẽ không mãi mãi chỉ sớm hơn một bước.
Ta sẽ từng bước, từng bước một, để các người không còn dám ức hiếp ta.
Ta sẽ từng bước, từng bước một, trở thành ngọc bích, trở thành minh châu.
6
Ta đã chờ đợi trong phòng rất lâu.
Cũng giống như cái ngày ta quỳ trong từ đường thật lâu.
Nhưng tiểu Hầu gia vẫn không đến.
Nha hoàn Hồng Anh mà phu nhân chỉ định cho ta đã ngóng chờ hết lần này đến lần khác, cuối cùng không chịu nổi, khẽ khàng nói: “Phu nhân, Hầu gia đã vào viện của Tô di nương rồi… Người…”
Ta không hề tức giận chỉ dịu dàng bảo nàng: “Vậy thì không cần chờ nữa, ngươi cùng Nhạc Nhi giúp ta tháo trang điểm đi.”
Ta thật sự không giận, vì ta đã biết từ lâu tiểu Hầu gia không có ý với ta, ta chưa bao giờ mong đợi một tình yêu vô nghĩa.
Khi khăn voan được gỡ xuống, ta ngồi trước bàn, cầm lên một miếng bánh.
Bánh được làm tinh xảo, tạo hình thành một bông hoa, vị ngọt ngào mềm mại khi vào miệng.
Nếm thêm một miếng nữa, vị sữa tràn ngập trong miệng, thật là tuyệt hảo.
Ta cười, cảm thâyd cuộc sống này vẫn còn hy vọng.
Nhạc Nhi nhanh chóng dâng lên một tách trà, hương trà tỏa ra ngào ngạt, cũng thật là tuyệt vời.
Sự sủng ái của phu quân là điều quan trọng nhất để đứng vững trong phủ, nhưng cũng là điều ít quan trọng nhất.
Ta đã là phu nhân của Hầu phủ, không còn là cô con gái nhỏ trong Lâm gia bị mẫu thân ghét bỏ, thường xuyên phải chịu đói. Điều này mới là quan trọng nhất.
Sáng hôm sau, ta đến thỉnh an và dâng trà cho lão phu nhân.
Lão phu nhân, tức là mẹ chồng ta, vừa thấy ta liền cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nụ cười liền tắt đi.
“Vân Nghi, ủy khuất cho con rồi, Lệnh Minh đứa trẻ này, ngay trong đêm tân hôn mà lại nghỉ ở viện của thiếp thất, thật sự… thật sự là quá đáng, để ta mắng nó một trận!”
Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ chồng: “Mẫu thân, phu quân đối với Tô di nương tình sâu nghĩa nặng, Nghi nhi chỉ có thể ghen tị mà không có oán trách, là Nghi nhi không có phúc, phu quân nào có lỗi gì, người nhất định đừng trách ngài ấy.”
Mẹ chồng lại cười tươi, vỗ tay ta, khen ngợi mấy lần “đứa con ngoan”.
Trong lòng ta khinh bỉ.
Cuối cùng cũng chỉ là mắng một trận mà thôi, nếu thật sự nghĩ rằng con trai mình sai, bà ta có cả ngàn cách để khiến Triệu Lệnh Minh nghe lời.
Làm sao bà ta có thể thật lòng thương yêu ta như con đẻ được, lúc này ta thuận theo ý bà, biểu hiện tình cảm không oán trách gì với Triệu Lệnh Minh, bà tất nhiên là vui mừng.
Ta đã quen với việc giả vờ ngoan ngoãn, đóng vài vở kịch như vậy không khó khăn gì.
Có lẽ để tỏ ra hối lỗi và thương tiếc, những món quà từ mẹ chồng được đưa vào viện của ta như nước chảy, ta cũng không ngại nhiều mà nhận tất cả.
Đêm đó, cuối cùng ta cũng gặp lại tiểu Hầu gia.
Triệu Lệnh Minh có cặp mày kiếm mắt sao, đúng là một dung mạo đẹp đẽ. Lúc này trên gương mặt hắn đầy vẻ áy náy, chắc hẳn cũng nghe từ mẫu thân của mình nói rằng ta ngoan ngoãn, mong chờ sự sủng ái của hắn đến thế nào.
“Vân Nghi, hôm qua không phải là ý của ta, Tiểu Tiểu sức khỏe không tốt, thật sự không thể rời xa người ta được.”
Tô Tiểu với Triệu Lệnh Minh có tình cảm từ nhỏ, nếu không phải xuất thân không đủ, chỉ là thứ nữ của một quan nhỏ ngũ phẩm, thì vị trí phu nhân Hầu phủ này chắc chắn không đến lượt ta.
“Không sao, chỉ cần Hầu gia còn nguyện ý đến viện của thiếp, được gặp Hầu gia đã là hạnh phúc lớn nhất của Nghi nhi.”
Lời này nói ra thật sự rất hèn mọn, ta nhìn thấy trong mắt Triệu Lệnh Minh hiện lên một tia khinh thường, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại tràn đầy kiêu ngạo tự mãn.
Tô Tiểu dựa vào việc Triệu Lệnh Minh yêu thích mình mà tỏ ra kiêu ngạo như ánh trăng sáng trên cao.
Nhưng ta thì khác, dù là đích nữ của Lâm gia nhưng lại cầu xin sự ban ơn của hắn, Triệu Lệnh Minh tự nhiên cảm thấy được tâng bốc mà đắc ý.
Hắn khinh thường sự hèn mọn của ta, nhưng lại hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta.
Một chính thất không cản trở hắn, hắn tự nhiên hài lòng.
“Phu quân.” Ta hạ giọng nói nhẹ nhàng, “Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Triệu Lệnh Minh ngập ngừng một lúc, có lẽ nhớ đến Tô Tiểu, rồi sau đó bước về phía giường: “Thôi được, hôm nay sẽ bù đắp cho nàng.”
Như thể là một ân huệ tối thượng.
Mưa gió chớp nhoáng đã qua.
Ta nghe tiếng thở dài đều đặn của Triệu Lệnh Minh bên cạnh, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.
Ân huệ này tất nhiên ta sẽ nhận thật tốt, đợi đến khi ta có con, đợi đến khi ngươi chết sớm, Hầu phủ này, chính là ân huệ mà ngươi ban cho ta, phu quân tốt của ta.