Tiêu Yến bực dọc ngồi vào bàn ăn qua loa, Lăng Dương Thần chống cằm nhìn cô cong môi nói:"Ăn cho no đi chốc nữa còn lấy sức để tôi 'ăn' "
Đôi đũa trên tay cô găm xuống đáy bát, Tiêu Yến gắp từng thứ bỏ vào miệng ăn đến lúc no căng.
Sau khi tắm xong trở ra thì Lăng Dương Thần đã ngồi sẵn trên giường, anh ta đã thay một bộ quần áo thoải mái nhàn nhã xem điện thoại.
"Anh làm gì ở đây vậy?" Tiêu Yến cắt ngang.
Anh ném điện thoại qua một bên nhìn Tiêu Yến bật cười vì câu hỏi:"Cô thật sự xem đây là phòng cô à?"
"Vậy tôi ra ngoài" Nói xong cô ngoảnh đi liền bị tay anh ta túm lấy bế lên giường.
"Nhưng tôi cho phép cô ngủ ở đây"
Anh đặt cô lên giường hôn vào cần cổ cô, hương sữa tắm còn nồng vương vấn khắp cơ thể cùng với mùi hương của cô vô cùng dễ chịu.
Nếu anh ta hành động như vậy chắc chắn là sắp có chuyện rồi, Tiêu Yến nghĩ bụng.
Vậy mà lại không ngờ anh ta nằm xuống một bên ôm chặt lấy eo cô nhắm mắt ngủ.
Qua một lúc Tiêu Yến nghe thấy nhịp thở đều đều mới biết anh ta thật sự ngủ và không làm gì.
Bình thường nếu không xảy ra quan hệ, anh ta chưa bao giờ ngủ trên cùng một giường với cô vậy nên bây giờ làm cô bất ngờ, cả đêm vì không quen nên không ngủ được, đã vậy còn bị anh ta ôm chặt.
Lúc ngủ cũng không quên háo sắc vùi đầu vào ngực cô, Tiêu Yến thầm nghĩ đây có phải là cơ hội để cô bóp cổ anh ta đến chết hay không?