"Kể cả sau này khi cháu với Lăng Dương Thần không thể tiếp tục, bác vẫn sẽ luôn coi cháu là con gái của bác"
Lăng phu nhân rất muốn có thêm một đứa con gái, nhưng năm đó sau khi mang thai Lăng Dương Thần thì sức khỏe ngày càng yếu, bác sĩ khuyên không nên mang thai tiếp vì rất có thể ảnh hưởng đến cả mẹ lẫn con.
Tiêu Yến băn khoăn cũng có chút cảm động với câu "cho dù sau này con và Lăng Dương Thần không thể đến với nhau..." bởi vì cô biết giữa hai người chắc chắn sẽ không đi đến đâu cả, nhưng lúc đó cô vẫn sẽ có Lăng phu nhân là mẹ nuôi của mình.
Cô gái nhỏ khẽ động khóe môi phát ra tiếng gọi trong trẻo:"Mẹ"
Lăng phu nhân vỗ lấy mu bàn tay cô hài lòng gật gù.
Sáng ngày hôm sau, Lăng phu nhân nói muốn lên chùa cầu may, bà ấy quen một vị sư thầy rất giỏi ở ngọn núi phía tây.
Ngọn núi này không quá cao, được lắp bậc thang lên đến đỉnh, hai mẹ con cùng nhau đi bộ lên trên, Lăng Dương Thần bận bịu công việc như vậy không thể cùng đi.
Tiêu Yến bị Lăng Dương Thần ép thay bộ đồ của bệnh viện sau đó đi băng bó vết thương ở tay, không ngờ nhìn như vậy nhưng lại phải khâu tận hai mũi.
Lăng Dương Thần bỗng nhiên ôm lấy cô nói:"Cảm ơn"
Nếu lần này không đi với cô mà đi với mấy người phu nhân chỉ biết bản thân mình kia thì mẹ anh đã sớm đi thăm ông bà luôn rồi.
Tiêu Yến cứng đờ cả người, hình như là lần đầu tiên cô nghe anh ấy nói cảm ơn, xin lỗi cũng chưa từng có.
Lời cảm ơn tuy cộc lốc thế nhưng nhìn vẻ mặt anh ta lại đầy chân thành.