Ánh mắt anh ta thâm sâu nhìn cô một cách dò xét, Tiêu Yến hít sâu một cái lấy lại dáng vẻ bình tĩnh vung tay anh ta ra nhưng hành động này lại càng làm anh ta tức giận nắm chặt hơn.
Bỗng dưng anh ta bật cười nâng cằm cô lên:"Tiêu Yến, tôi e rằng cô có chút nhầm lẫn, tôi đối đầu với cậu ta không phải vì cô mà công ty của cậu ta chính là con mồi tiếp theo mà công ty tôi nhắm đến"
Tiêu Yến tránh tay anh ta cúi gằm mặt xuống, cô không hề muốn vì bản thân mình mà làm liên lụy đến người khác, nhất là người thân của mình. Bả vai Tiêu Yến run lên:"Tại sao lại là anh ấy? Buông tha cho Ngô Hi Trạch đi, người anh nhắm đến rõ ràng là tôi.."
Lăng Dương Thần kéo Tiêu Yến lại gần mình hơn nữa đến khi cả hai gần như dính sát vào nhau thản nhiên nói:"Được thôi"
Tiêu Yến nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn không giấu được vẻ mong chờ trong đôi mắt, không ngờ ngay lúc này đây anh ta đang cong môi cười như đi trên nỗi đau của người khác thản nhiên nói:"Cô nói đúng, tất cả những gì tôi muốn là cô, nếu cô muốn tôi tha cho anh ta thì..."
Tay anh ta đặt lên ngực trái của cô:"Thì trái tim này của cô cũng phải là của tôi"