Ngô Hi Trạch nhìn theo cô gái phấn khích chạy xuống bên dưới không lâu sau bổ nhào vào lòng người đàn ông đang nhàn nhã tựa vào chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng. Chưa bao giờ thấy cô vui vẻ và hạnh phúc như thế, dường như đó là một Tiêu Yến hoàn toàn khác so với cô gái ở trong kí ức của anh hoặc cũng có thể là cô ấy chính là con người như vậy nhưng là ở một thế giới mà anh không bao giờ có thể đặt chân đến.
Anh còn đang nghĩ cô ấy sẽ hỏi cho bằng được chuyện mà anh đang xử lý là gì vậy mà cuối cùng chỉ nhận lại được câu "không phiền cậu nữa".
Hai ngày liền anh không hề về nhà sau đó nhận được điện thoại của quản gia báo tin bà nội lên cơn sốt mới tức tốc trở về.
Vừa bước vào đến nơi Tuyên Lộ đã đứng chờ trước cửa nhà cúi đầu, vươn tay tính giúp anh giữ áo vest thế nhưng Ngô Hi Trạch lách người đi nói:"Đừng hành động như đây thực sự là nhà của cô nữa"
Nói rồi anh bước ngang qua Tiêu Lộ bước vào phòng của bà, lúc này bác sĩ cũng vừa đi ra thì gặp Ngô Hi Trạch, ông ấy nói:"Bà ấy chỉ bị ốm vặt thôi, không có gì đáng ngại"
Cuối cùng bà ấy nói:"Tiểu Trạch, có phải con cũng nên từ bỏ hy vọng với cô bạn người mẫu kia rồi hay không?"
Ngô Hi Trạch thoáng sững sờ:"Sao bà biết Tiêu Yến?"
"Dù bây giờ bà không còn ngồi trên vị trí cao nữa, nhưng không phải là bà không biết gì. Tiểu Trạch, bà thấy con bé Tuyên Lộ cũng rất tốt, con có nên nghĩ sẽ cho cô bé một cơ hội hay không? Nam nhi là phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm, chứ nam nhi không bao giờ tranh dành nữ nhân với người khác..."
"..Bà nội nuôi con từ nhỏ đến lớn, không phải luôn dạy con điều này hay sao?"
Ngô Hi Trạch từ đầu đến cuối chỉ lẳng lặng nghe bà dặn dò mà không nói nửa lời. Anh trước giờ chưa bao giờ cãi lại bà nửa câu.
Sau khi bà đã mệt quá mà ngủ thiếp đi, cậu con trai (((khẽ rời đi rồi đóng nhẹ cửa lại đi tìm Tuyên Lộ.
Giờ này cô gái vẫn đang cặm cụi trong bếp nấu cháo, Ngô Hi Trạch nhíu chặt hàng lông mày nói:"Thay đồ rồi ra ngoài cùng tôi"
Cô ấy thoáng qua vài tia do dự:"Nhưng.."
"Để đó đi" Anh cắt ngang rồi bỏ ra bên ngoài trước, Tuyên Lộ đành căn dặn người hầu tiếp tục nấu sau đó cùng anh ra ngoài.
Cô không biết anh đưa cô đi đâu, cũng không dám hỏi, dọc đường đi chỉ nhìn về phía trước không dám quay đầu nhìn Ngô Hi Trạch lấy một cái.