Có một vị phu nhân quyền quý bước vào phòng ăn cao cấp, tay lướt qua không ít món ăn, cực kì soi mói, cuối cùng chỉ vào một phần đồ ngọt mà hỏi giám đốc, muốn giám đốc gọi người đầu bếp làm món này đến đây.
Giám đốc thận trọng trả lời “Thưa phu nhân, cậu ta chỉ là người tạm thời đến làm thay vài hôm.”
Sắc mặt vị phu nhân lập tức trở nên khó coi.
Giám đốc biết thân phận người phụ nữ này không thể đắc tội, cái nhà hàng này chỉ là một phần nhỏ xíu xiu trong cái sản nghiệp to lớn của gia đình bà thôi, ông không thể làm gì hơn đành nom nớp lo sợ đi gọi đầu bếp đến.
Đầu bếp là một người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, cơ thể hơi gầy, nước da trắng nõn nà yếu nhược. Đầu bếp cẩn thận tháo mũ xuống, lộ ra mái tóc màu nâu sạch sẽ, phía sau còn cột lên một nhúm nhỏ.
Anh là đầu bếp chuyên làm đồ ngọt, được ở một gian bếp tách biệt nên trên người không có mùi dầu khói, trái lại mang theo mùi bơ nhạt nhạt thơm tho.
Nam Húc sốt sắng nắm chặt mũ, “Xin lỗi phu nhân, món tôi làm không hợp khẩu vị bà ạ?”
Gần đây anh làm việc tại một cửa hàng đồ ngọt, sau đó ông chủ xuất ngoại, không tiếp tục kinh doanh nữa nên Nam Húc liền tới nơi này làm bán thời gian, không nghĩ vừa mới làm được có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện.
Nam Húc lo sợ nếu như mình bị đuổi thì biết phải làm sao đây, bản thân có thể tiếp tục tìm việc khác để làm nhưng Tiểu Vũ gần thi đại học rồi, anh vẫn hi vọng mình có thể tích thêm nhiều tiền một chút.
Bà hỏi anh, “Cậu chỉ làm đồ ngọt thôi sao? Món chính cùng món phụ vẫn biết làm chứ?”
“Dạ biết.” Nam Húc thành thật trả lời, “Trong nhà tôi còn một người em trai, cơm nước sinh hoạt thường ngày đều do tôi chăm sóc.”
Phu nhân gật đầu, “Em trai cậu bao nhiêu tuổi? Vẫn còn nhỏ?”
Nam Húc giải thích nói, “Em ấy đang học lớp 12.”
“Tốt.” Bà lấy ra một tấm thẻ, “Con trai của tôi đang bị thương cần ở nhà tịnh dưỡng, tôi cùng chồng bận rộn công tác nên không thể chăm sóc được. Hi vọng cậu có thể đến chăm nom nó trong hai tháng, thằng nhỏ kiêng ăn, chỉ thích mỗi hương vị mà cậu làm.”
Nam Húc sửng sốt một chút, “Nhưng tôi còn phải chăm sóc em trai...”
Vị phu nhân ấy bỗng nở nụ cười, “Trong nhà có người giúp việc, cậu chỉ cần phụ trách làm bữa tối và đồ ngọt thôi. Trong thẻ là 50 ngàn, cách thức liên lạc có ở mặt sau.”
Trời ơi tận 50 ngàn. Học phí của Tiểu Vũ, tiền thuê nhà và cả sinh hoạt phí đều gần đủ rồi.
Hai mắt Nam Húc sáng lấp lánh, lập tức gật đầu đồng ý.
Bà hi vọng anh tối hôm nay lập tức đến làm. Sau đó xoay người lấy túi xách, bước đến chiếc Bentley ngoài cửa nhanh chóng rời đi.
Nam Húc cầm thẻ sững sờ đứng tại chỗ một chốc rồi giật mình chạy đến nhà bếp, dựa vào góc tường ngồi xổm xuống, kinh ngạc lật tới lật lui tấm thẻ trong tay. Rồi anh nhanh chóng cầm điện thoại lên báo tin vui cho Ninh Vũ.
Lúc bấy giờ đã gần bảy giờ tối, Ninh Vũ đứng dưới cột đèn giao thông, trên người đeo cặp sách chờ Nam Húc tan tầm, cùng nhau mua thức ăn mang về nhà.
Điện thoại di động sáng lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi “Vợ yêu bảo bối.”
Ninh Vũ dựa vào vách tường nhận điện thoại “Sao thế anh?”
“Em đang chờ anh sao?”
Khoé miệng Ninh Vũ cong lên, “Tất nhiên.”
Nam Húc nói có chút vội vàng nhưng ngữ khí vẫn rất vui vẻ, “Em về nhà trước đi Tiểu Vũ, anh vừa tìm được công việc mới, phải muộn một chút nữa mới về nấu cơm được, nếu em đói thì lấy đồ ngọt trong tủ lạnh ra ăn tạm nhé.”
Ninh Vũ cũng vui vẻ “Anh của em giỏi thế, anh làm ở đâu, em đi đón anh.”
Tựa hồ ở đầu dây bên kia là tiếng Nam Húc đuổi theo xe buýt, anh sốt ruột nói, “Không cần đâu, em về nhà trước đi, nhớ nhìn đường cẩn thận đó. Anh cúp máy trước.”
Bên kia cúp cái rụp, Ninh Vũ nhìn màn hình tối đen hồi lâu, lấy một điếu thuốc lá ra hút một hơi.
Cuối cùng cậu nhắn weixin cho anh.
Yêu ca ca Nam Nam QAQ: Công việc mới là gì?
Gần nửa ngày Nam Húc mới trả lời, Nam Húc: Làm bữa tối và tráng miệng cho một đứa nhỏ, có lương cao, cuối tuần chúng ta ăn một bữa thật lớn nhé (〃ω〃)
Yêu ca ca Nam Nam QAQ: Gửi địa chỉ cho em.
Nam Húc:... Hẳn là không cần thiết đi? Anh sẽ lập tức trở về mà.
Yêu ca ca Nam Nam QAQ: Nhanh lên.
Ba giây sau, bé ngoan Nam Húc gửi vị trí của mình qua.