Lúc Thương Triệt thức dậy vốn có chút xấu hổ, thế nhưng cậu nhóc này rất biết giả bộ, ra vẻ bình thường nói ‘chào buổi sáng’ với anh trai. Không ngờ tới trên mặt Mộc Bác người ta không tìm thấy gì gọi là khác thường.
Thương Triệt nào biết, cậu càng giác ngộ, càng suy nghĩ đến phương diện kia Mộc Bác càng cao hứng.
Nhìn biểu tình em trai nhà mình hết thay lại đổi, Mộc Bác trong lòng âm thầm đắc ý.
Nếu tiểu Dịch vẫn không ý thức, vĩnh viễn xem hắn như anh trai, hắn mới tìm không ra chỗ khóc.
Đến khi dùng bữa sáng Thương Triệt còn chưa hồi thần, thời gian nhìn Mộc Bác cũng ít. Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, tuy không khác gì ngày thường, nhưng cả người lại có loại cảm giác không được tự nhiên nói không nên lời.
Thẳng đến khi mọi người thấy Mộc Bác gắp đồ ăn cho Thương Triệt, Thương Triệt nhỏ giọng nói cám ơn, mọi người mới hiểu ra. Hoá ra không phải bọn họ không bình thường, mà là Mộc thiếu và Thương thiếu a. Hai người này, trong một đêm liền trở nên khách sáo?
Tim Dạ Húc trầm xuống, chẳng lẽ A Bác đã thổ lộ với tiểu Dịch? Tại sao cố tình chọn lúc này?
…
Im lặng cơm nước xong, mọi người thu thập bắt đầu lên đường. Trong xe, thấy Thương Triệt liên tục nhắm mắt dưỡng thần, Mộc Bác thầm nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện với tiểu Dịch.
Mộc Bác rất có lòng tin, tuy bây giờ tiểu Dịch cảm thấy được gì đó nhưng cũng không ngăn cản mình tới gần không phải sao?
Mộc Bác hơi cong môi, nếu đúng là tiểu Dịch không từ chối, vậy thì hắn sẽ không khách khí.
Bọn họ không biết, khi bọn họ đi được mấy tiếng, chỗ bọn họ từng ở lại kia lại nghênh đón khách qua đường mới.
Khi Âu Dương Tâm Lôi và Hoắc Cương đến đoàn người Mộc Bác đã đi, chậm mất một bước, Âu Dương Tâm Lôi quả thực không thể chịu được. “Tại sao? Tại sao lại trễ một bước!” Âu Dương Tâm Lôi tức giận trừng Hoắc Cương. Đều là lỗi của tên này, tối hôm qua cô đã nói gấp rút đuổi theo Mộc Bác, nhưng Hoắc Cương lấy cớ ban đêm thây ma đi lại nhiều, cương quyết tìm một chỗ nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi để rồi bây giờ lỡ mất Mộc Bác.
Mắt thấy sinh hoạt an ổn sẽ đến lại vì Hoắc Cương mà vụt mất, Âu Dương Tâm Lôi rốt cuộc nhịn không được, cũng không quản hậu quả đắc tội Hoắc Cương, phát tiết bất mãn của mình ra.
Hoắc Cương sắc mặt khó coi, hắn muốn Âu Dương Tâm Lôi ở bên cạnh hắn, nhưng hắn còn chưa bỉ ổi đến mức như vậy. Tối hôm qua thật khó khăn cắt đuôi thây ma, hắn thật sự lo lắng phương diện an toàn cho nên mới không đồng ý đề nghị đi suốt đêm của Âu Dương Tâm Lôi.
Về phần bỏ lỡ đoàn người Mộc Bác, Hoắc Cương chỉ có thể tiếc nuối, đây là hắn không dự liệu được.
“Tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ thời cơ, nhưng tôi không cố ý.” Hoắc Cương vốn không quen nói mấy lời này, có thể giải thích một câu thế này cũng là vì hắn để ý Âu Dương Tâm Lôi.
Nhưng Âu Dương Tâm Lôi không phải người tiếp nhận lí do thoái thác người khác, cô châm chọc nhìn Hoắc Cương: “Anh không cố ý? Đừng ép tôi nói ra, từ trước tới nay anh đối với tôi chỉ là tình bạn? Hoắc Cương, trong lòng anh đang nghĩ gì tôi rất rõ ràng, nhưng tôi xin nói rõ cho anh biết, bất kể anh giở thủ đoạn gì, người tôi thích, người tôi thật sự yêu chỉ có một mình anh Mộc Bác. Cho dù anh dùng bất cứ mánh khoé hạ lưu gì ngăn cản tôi tìm anh Mộc Bác, tôi cũng sẽ KHÔNG THÍCH ANH!”
Từng câu từng chữ như dao đâm vào tim, cho dù là Hoắc Cương cũng bị ngôn ngữ Âu Dương Tâm Lôi kích thích lùi lại một bước.
“Cô đã biết?”
Âu Dương Tâm Lôi sảng khoái cười: “Với diễn xuất vụng về đó của anh, anh nghĩ anh có thể giấu được ai? Mỗi một lần trong lòng xuất hiện ý tưởng đê tiện lại dùng bộ dáng thâm tình che dấu, Hoắc Cương, anh không thấy chán sao?”
Một mảnh chân tình bị giẫm dưới chân là cảm giác gì?
Hoắc Cương chỉ cảm thấy lồng ngực của mình bị phá một lỗ lớn, gió lạnh thổi vù vù, từng chi tiết luôn bị hắn tận lực xem nhẹ lần lượt hiện lên trong đầu.
Cô gái cao cao tại thượng khinh bỉ hắn trước mắt này, căn bản không phải tiên nữ dịu dàng có thể mang đến ánh mặt trời như trong tưởng tượng.
Tư duy vẫn luôn tê liệt cuối cùng chuyển động vài cái.
Hoắc Cương thừa nhận, hắn không muốn Âu Dương Tâm Lôi cứ luôn chờ đợi Mộc Bác, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ dùng thủ đoạn đê tiện cướp Âu Dương Tâm Lôi.
“Trong lòng cô tôi là như vậy?” Từng kích động, từng tức giận, nhiệt tình có nhiều hơn nữa cũng sẽ bị xem thường không dứt làm cho phai mờ. Hoắc Cương cảm thấy, hắn thật sự rất mệt, trong tình yêu đơn phương xa vời này, hắn đã bại ngay từ đầu. Khi hắn cho rằng mình che giấu rất tốt, yên lặng bảo hộ, lại bị người trong lòng không chút lưu tình xé mở, máu tươi đầm đìa. Hắn đã không còn động lực để tiếp tục…
Âu Dương Tâm Lôi chưa bao giờ thấy Hoắc Cương như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Giận chó đánh mèo xong, cô ngược lại bình tĩnh đôi chút, ở bên ngoài, ngoại trừ Hoắc Cương cô còn có thể dựa vào ai chứ? Nhưng bảo cô cúi đầu với Hoắc Cương cô không làm được, đành phải hờn dỗi ngồi một bên.
Không khí giữa hai người lập tức trở nên cứng nhắc, Hoắc Cương cũng không biết nói gì, yên lặng lấy nước nấu bánh, gần đây liên tục ăn lương khô, Âu Dương Tâm Lôi có phần chịu không nổi. (ta mà là cha mẹ tên Hoắc Cương này chắc phải đội mồ dậy đập cho một trận)
Nhìn nước trong nồi, trong mắt Hoắc Cương lần đầu tiên hiện ra nghi hoặc, rốt cuộc hắn theo đuổi cái gì?
Hoắc Cương im lặng, Âu Dương Tâm Lôi cả người khó chịu. Dựa vào cái gì chứ, Hoắc Cương đang làm mình làm mẩy với cô sao?
Không nói thì không nói, để xem ai chịu lâu hơn.
Âu Dương Tâm Lôi có chút ác ý nghĩ, xem đến lúc đó Hoắc Cương lấy lòng cô như thế nào!
Hai người nhất thời không nói gì, chỉ có tiếng nước ùng ục, chỉ chốc lát sau, âm thanh động cơ đánh vỡ im lặng trong phòng. Hoắc Cương và Âu Dương Tâm Lôi liếc nhau, lúc này không ai để ý ngăn cách giữa hai người, tắt lửa bưng nồi đi, Hoắc Cương lôi kéo Âu Dương Tâm Lôi trốn lên một gian nhỏ trên lầu hai.
Nơi này tương đối bí mật, nếu đám người kia chỉ đi ngang qua thì sẽ không phát hiện bọn họ.
Mạt thế tới nay, lòng dạ con người đã sớm thay đổi, lý luận trong xã hội hòa bình đã không thể trói buộc bọn họ. Nhân loại đánh cướp nhau không còn là chuyện mới mẻ, trên người hai người không có lương thực, nhưng Hoắc Cương lúc này còn đang bị thương, Âu Dương Tâm Lôi lại xinh đẹp, vẫn là lo xa tốt hơn.
Hai người vừa thu xếp ổn thoả dưới lầu liền ồn ào, nghe tiếng bước chân lộn xộn tỏ vẻ người tới không ít, chỗ Hoắc Cương và Âu Dương Tâm Lôi trốn không thấy được tình hình bên ngoài.
“Giang thiếu, chúng tôi đã kiểm tra xung quanh, có dấu vết xe, xem ra đúng như dự tính, người thành phố B đã đi qua.”
Người được xưng là Giang thiếu bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, nghe xong lời nói cấp dưới hơi cong môi: “Không vội, chỉ cần đoàn người Mộc Bác ở phía trước là được rồi, thành phố C chúng ta vẫn là đi theo căn cứ lớn mới có đường sống.”
“Giang thiếu nói rất đúng, bây giờ chúng ta có đuổi theo không?”
Hành trình đến thành phố Y vô cùng hung hiểm, cao tầng thành phố C quyết định theo sau thành phố B, cũng không biết tại sao Giang thiếu lại tin tưởng thành phố B như vậy. Luận căn cứ lớn nhỏ, thành phố C cũng không thua thành phố B.
Giang thiếu chỉ cười cười, không đáp lại vấn đề cấp dưới.
Giang Thành là thiếu gia một gia tộc lớn ở thành phố C. Lần trước khi đến thành phố H, thành phố B bày ra thực lực hùng mạnh, hơn nữa còn mơ hồ chống đối thành phố H. Giang Thành lúc ấy còn vui vẻ xem trò vui, dù sao thành phố H thoạt nhìn cũng không dễ chọc.
Vốn cho rằng Cố Tây Minh muốn tranh quyền lãnh đạo với Mộc gia, Giang Thành không để trong lòng. Nào biết khi bọn họ quay về thành phố C, trên đường liên tục bị đuổi giết, khiến Giang Thành nháy mắt nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Có thể an toàn tới, trong đó hao tổn bao nhiêu tinh anh, nghĩ mà khí trong lòng Giang Thành không thuận. Bây giờ Cố Tây Minh lại triệu tập mọi người cùng nhau kháng chiến, biết rõ là một cái bẫy, lại không thể không đi.
Bất quá, thế lực nhỏ có phương pháp của thế lực nhỏ, dù không thể trực tiếp đối đầu với Cố Tây Minh, nhưng cũng không thể ngăn Giang Thành đi theo Mộc gia à nha.
Tuy rằng không có bằng chứng chính xác, nhưng Giang Thành hoài nghi Cố Tây Minh có cấu kết với người ngoài hành tinh.
Đây là nguyên nhân tại sao bọn họ luôn chu ý động tác thành phố B rồi theo phía sau.
“Vậy Giang thiếu, bây giờ chúng ta nghỉ ngơi?” Cấp dưới kia có hơi xấu hổ hỏi, từ khi xuất phát đến giờ, bọn họ đi đi dừng dừng, nhưng vẫn luôn theo đuôi thành phố B. Ngay cả thây ma cũng ít gặp, chẳng lẽ Giang thiếu thật sự đánh chủ ý này?
Người nọ dường như hiểu ra chân tướng.
Giang Thành liếc hắn một cái, cười nói: “Nghĩ đi đâu mà đẹp vậy, lên đường thôi.”
Nghe âm thanh phía dưới chuẩn bị rời đi, Hoắc Cương và Âu Dương Tâm Lôi đều nhẹ nhàng thở ra. Thả lỏng xuống, Âu Dương Tâm Lôi dựa về phía sau, không chú ý tới cái nồi Hoắc Cương mang lên, bị nóng kinh hô một tiếng.
“Có người!”
Một dị năng giả bên cạnh Giang Thành bỗng nhiên phóng lên, hai mắt như đuốc thăm dò, đá một cước vào gian ẩn khuất ở giữa.
Hoắc Cương bất đắc dĩ kéo Âu Dương Tâm Lôi đi ra.
Lúc này, Giang Thành cũng dẫn người đi lên.
Một dị năng giả?
Giang Thành nhíu mày.
Ngược lại không ít binh lính phía sau hắn tròng mắt như muốn rớt ra khi nhìn thấy Âu Dương Tâm Lôi. Tại thời đại thiếu thốn phụ nữ này, chỉ cần là con gái liền có không ít người thích đừng nói chi đến bề ngoài xinh đẹp lại mang theo khí chất thoát tục như Âu Dương Tâm Lôi.
Âu Dương Tâm Lôi bị bọn họ nhìn đến tóc gáy dựng thẳng, nhịn không được trốn sau lưng Hoắc Cương.
Hoắc Cương che chở người sau lưng, cảnh giác nhìn người trước mắt.
Người bên cạnh Giang Thành đánh giá Hoắc Cương một cái, sau đó nói với Giang Thành: “Dị năng giả trung giai cấp 2 hệ thổ, bị thương không nhẹ.”
Hoắc Cương rùng mình, đối phương vậy mà có thể nhìn thấu hắn, đây là chênh lệch giữa bọn họ sao?
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hoắc Cương, Giang Thành tốt tính cười cười: “Anh…bạn này, trước đừng khẩn trương, tôi họ Giang, là người thành phố C, không biết tại sao anh lại trốn trên lầu và nghe được những gì rồi?”
Trước đó Hoắc Cương chỉ biết người nọ là Giang thiếu thành phố C, đã từng nhìn thấy khi đến thành phố H. Song hắn chỉ là một hộ vệ Mộc Bác bọn họ cho nên Giang Thành không biết hắn cũng là bình thường.
“Tôi tên Hoắc Cương, tôi và em gái tôi một đường trốn thây ma trốn đến đây, nghe có xe đến nên chúng tôi sợ trốn lên lầu. Chúng tôi không có ý gì khác và cũng chưa nghe được gì?”
Nghe Hoắc Cương nói như thế, Giang Thành đánh giá bọn họ một cái, nói: “Nếu là vậy thì chúng ta đi chung đi, thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
Hoắc Cương biết bọn họ không có quyền từ chối, chỉ có thể lôi kéo Âu Dương Tâm Lôi cảnh giác đi theo.
Âu Dương Tâm Lôi dường như không nhận thấy nguy hiểm, hỏi Giang Thành: “Các anh muốn đuổi theo người thành phố B đúng không, lúc nãy tôi nghe được.”
Những lời này vừa ra, Giang Thành híp mắt, mặt Hoắc Cương trực tiếp đen.
Giang Thành không giận ngược lại cười: “Không sai, cô có cao kiến gì không?”
Âu Dương Tâm Lôi lại bắt đầu cao ngạo: “Tôi tên là Âu Dương Tâm Lôi.” (mắng con này óc heo sợ còn sỉ nhục heo)
Giang Thành dừng lại, lộ ra chiêu bài hồ ly: “Hóa ra là Âu Dương tiểu thư, thật là thất lễ, tôi nói mà, tại mạt thế này, tìm đâu ra một người đẹp có khí chất như thế chứ, không nghĩ tới là người trong lòng Mộc thiếu. Nên như vậy, nên như vậy.”
Lúc trước Mộc gia và Âu Dương gia đính hôn, nổi tiếng khắp nước như thế làm sao Giang Thành không biết chứ.
Được người ca ngợi, tâm hư vinh Âu Dương Tâm Lôi rất thỏa mãn, cười sáng lạn hơn: “Giang thiếu thật biết nói chuyện, cám ơn ngài khen ngợi, ngài thật sự muốn đuổi theo anh Mộc Bác à? Tôi và anh Mộc Bác tách ra, nhưng vẫn luôn đuổi không kịp.” Âu Dương Tâm Lôi lo lắng nói.
Giang Thành cười nói: “Vậy vừa đúng lúc, Âu Dương tiểu thư đi cùng chúng tôi đi, đuổi theo Mộc thiếu chỉ là chuyện sớm hay muộn.”
Nghe vậy, Âu Dương Tâm Lôi hoàn toàn yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái: “Cám ơn Giang thiếu.”
Giang Thành cười ấm áp như trước: “Đừng khách sáo.”
…
Đoàn người Mộc Bác đi được một đoạn, giải quyết xong một đám thây ma thì đã đến giữa trưa. Cơm trưa vẫn là gặm lương khô, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng sẽ tiếp tục lên đường.
Bây giờ khi ở riêng một mình với Mộc Bác Thương Triệt luôn cảm thấy có chút quái dị, cậu xuống xe đầu tiên, một mình ra ngoài dạo. Mộc Bác không ngăn cản, dù sao tối hôm nay hắn cũng sẽ ngả bài với tiểu Dịch, để cậu nghĩ thêm cũng tốt.
Dạ Húc thấy tình huống hai người, há miệng thở dốc nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
…
Hai bên đường đều là cỏ dại và cây cối, Thương Triệt không có tâm tình đi lung tung về phía trước. Mỗi lần nhìn thấy anh trai liền xấu hổ là thế nào a? Thương Triệt tự thấy phiền với chính mình.
Cứ như trước đây không hề lo nghĩ làm nũng rồi được cưng chìu thật tốt.
Đi tới đi tới, Thương Triệt chợt nghe thấy âm thanh kiềm nén thật nhỏ, vốn không để ý, lại nghe tiếp âm thanh nặng nề.
Thương Triệt dừng một chút, sau đó nhảy về hướng phát ra âm thanh.