Mà bên này, mấy người Mộc Bác đáng lẽ đã nắm chắc thắng lợi, tiêu diệt thây ma và người cuồng hóa gần như sạch sẽ. Nào biết, lúc này lại xuất hiện tình huống khác thường, mười mấy người tiến hóa xé không gian nhảy ra. Sức chiến đấu bên địch nháy mắt tăng mạnh khiến đánh người Mộc Bác trở tay không kịp.
Tại đây, cũng chỉ có Mộc Bác và Dạ Húc có thể đối địch. Trong lúc nhất thời, dị năng giả rơi xuống thế yếu, tử thương vô số.
Dạ Húc giết đến đỏ mắt. Tiếp tục như vậy, bọn họ làm sao trụ được?
Cũng may, Không Không tới giải quyết mối nguy cơ này. Không Không và Thương Triệt tinh thần tương liên cho nên năng lực của Không Không cũng không thấp. Bởi vậy, mầm đậu nhỏ dũng mãnh phát huy năng lực của mình, dưới tâm trạng vừa mừng vừa sợ của Dạ Húc tiêu diệt người tiến hóa khắp bốn phía.
Nhìn mầm đậu nhỏ ra tay không chút lưu tình, Dạ Húc đột nhiên lừa mình dối người nghĩ. Hẳn là vật nhỏ không nhớ chuyện mình khi dễ nó đúng không?
Rõ ràng là một tên nhóc vừa ngốc vừa đáng yêu, tại sao thoắt cái liền biến thành hung khí hình người?
Hai người không hổ là bạn tốt. Chỉ có Mộc Bác mới hiểu rõ vài phần vấn đề mà Dạ Húc đang xoắn xuýt. Nhìn nhóc con đang ra sức giữa cuộc chiến, Mộc Bác vỗ vai bạn tốt an ủi: “Yên tâm đi, trí nhớ Không Không rất tốt, nó cũng sẽ không quên cậu tốt với nó đâu.”
Vậy thì nó sẽ càng khắc trong tâm khảm chuyện tôi trêu cợt nó!
Dạ Húc oán niệm nhìn bạn tốt cười trên nỗi đau của người khác. Chơi nhầm bạn thiệt là tổn thương không chịu nổi nha ~
Mộc Bác thấy Không Không có thể kiểm soát cuộc chiến, suy nghĩ không kiềm được mà bay về hướng Thương Triệt đã đi. Từ khi luyện tinh thần lực, cảm ứng giữa Mộc Bác và Thương Triệt càng thêm huyền diệu. Vì thế, Mộc Bác rất nhanh cảm ứng được vị trí Thương Triệt.
Dạ Húc còn chưa kịp phát điên thì Mộc Bác đã không còn bóng dáng.
Đệt!
Hai chữ hộc máu cũng không đủ hình dung tâm tình lúc này của Dạ Húc.
Khi Mộc Bác tìm được Thương Triệt, Thương Triệt còn đang đánh với Tây Ma. Khí thế hai người quá mạnh mẽ, Mộc Bác hoàn toàn không thể tới gần.
Sợ mình sẽ trở thành nhược điểm của Thương Triệt, Mộc Bác đứng ở chỗ rất xa xem cuộc chiến.
Thương Triệt và Tây Ma đều biết Mộc Bác đến. Một muốn tấn công, một muốn bảo vệ, tranh chấp tới lui, rốt cuộc không ai qua được.
Tây Ma sẽ rất bất lợi nếu tiếp tục kéo dài như vậy. Cửa trước có Không Không, cửa sau có đám người Mông Á, Tây Ma biết, thuộc hạ của ông đã bỏ mạng gần như không còn.
Tình huống này không nằm trong dự liệu của ông.
Vốn tưởng rằng, trong nhân loại ngoại trừ Thương Triệt, chỉ có Mộc Bác là làm ông để tâm. Khi biết dị năng giả bao vây căn cứ ông cũng không mấy để ý, bây giờ mới biết được, nhân loại luôn bị ông xem như kiến vậy mà còn có đòn sát thủ. Một đứa bé không biết từ đâu nhảy ra lại có thực lực cao đến mức này.
Đây là sai lầm của ông! Làm một tướng quân thế mà lại vì muốn được thực lực hơn người mà quên thăm dò thông tin đối thủ. Đối với quân nhân mà nói thì đây là chuyện không nên xảy ra.
Bất quá, hối hận không phải tính cách Tây Ma. Cái ông cần làm bây giờ là làm thế nào để vãn hồi thế bại này.
Trong chớp mắt, Tây Ma phát động một chiêu thức hoa lệ, khi Thương Triệt ứng đối, một âm thanh kỳ lạ vang lên. Thương Triệt tập trung tư tưởng, âm thanh này…
Tây Ma cười bừa bãi: “Thương Triệt, ngươi là đối thủ khiến ta rất thưởng thức. Tuy ta không làm gì được ngươi, nhưng trận chiến này sẽ lấy kết cục ngươi thất bại mà chấm dứt. Bởi vì ngươi chỉ còn một mình, song thứ ngươi để ý lại quá nhiều.”
Mà ông thì khác, ông có thể theo tâm trạng tốt xấu mà hủy diệt thế giới này.
Nghe lời Tây Ma Thương Triệt nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?” Theo trực giác của cậu, Tây Ma không làm chuyện gì tốt.
Tây Ma tâm tình rất tốt, câu được câu không đối đáp với Thương Triệt: “Cũng không phải chuyện gì lớn, dù sao Thương Triệt ngươi cũng không thoát được, không bằng cùng ta ở đây đón nhận kết quả cuộc cạnh tranh sinh tồn. Là người sống sót thắng hay là địa cầu này hoàn toàn biến thành thiên đường của thây ma.”
Thương Triệt nháy mắt lạnh mặt. Không biết Tây Ma giở thủ đoạn gì? Bất qua anh trai vẫn không có nguy hiểm tánh mạng. Chỉ cần anh trai còn…
Thương Triệt ổn định tinh thần, thời điểm đối phó Tây Ma, phân ra một ít tinh thần lực cảm ứng Không Không.
Căn cứ thành phố B.
Sau khi đoàn người Mộc Bác đi, người thành phố B bắt đầu cẩn thận hơn. Dị năng giả đi tìm kiếm lương thực cũng giảm bớt, chuyện quan trọng nhất mỗi ngày đó chính là canh giữ trên tường thành và đánh đám thây ma không có bao nhiêu uy hiếp bên ngoài.
Căn cứ xem như tương đối an toàn.
Cha con Thẩm Nguyên đều trở thành trợ thủ đắc lực của Mộc Phong, đây là chuyện trước kia không ai có thể nghĩ tới.
Xử lý công vụ thường ngày xong, Thẩm Nguyên nói với Mộc Phong trên chủ vị: “Theo tin tức đội phòng vệ truyền đến, hôm nay căn cứ bình thường, không có tai hoạ ngầm.”
Mộc Phong gật đầu: “Vậy tốt! Bọn nhỏ ở bên ngoài chiến đấu, chúng ta phải bảo vệ ngôi nhà cuối cùng này.”
Thẩm Nguyên hết sức đồng cảm. Không có căn cứ, bọn họ chỉ có con đường chết.
Khi mọi người chuẩn bị đi dùng bữa tối, căn cứ đột nhiên vang lên một tiếng rung trời.
Chỉ khi có nguy cơ lớn mới báo động âm thanh này!
Mọi người nhìn nhau sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, Thẩm Nguyên lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu binh vẻ mặt căng thẳng đến báo cáo: “Thiếu tướng, không tốt, bên ngoài căn cứ tụ rất nhiều thây ma và người cuồng hóa. Chúng nó đang điên cuồng tấn công căn cứ!”
Thẩm Nguyên bắt buộc bản thân trấn tĩnh. “Hoảng cái gì? Chẳng lẽ mới gặp loại chuyện này lần đầu sao, thây ma đến thì đánh, căng thẳng như vậy làm gì!”
“Không phải thiếu tướng, lần này…có rất nhiều thây ma cao cấp. Tôi chưa từng nhìn thấy tình cảnh này bao giờ. Mỗi một lần tấn công, dường như muốn phá vỡ phòng hộ của Thương thiếu.” Trước khi đi Thương thiếu có tạo phòng hộ cho căn cứ, bất quá cũng không chịu nổi bao nhiêu đó thây ma và người cuồng hóa hợp lại đâm vào. Tiểu binh sắc mặt trắng bệch, cảm thấy lần này thật sự dữ nhiều lành ít.
Thẩm Nguyên cũng thay đổi sắc mặt. Mộc Phong đi ra, trầm giọng nói: “Đi xem tình huống trước rồi nói sau.”
Nói xong, mấy người liền đi hướng cổng thành.
Trên cổng thành, đội trưởng đội phòng hộ không ngừng lau mồ hôi trên mặt. Tuy thấy nhiều thây ma nhưng chưa từng thấy tình cảnh này. Trước khi đi, Thương Triệt lo lắng cho căn cứ rất nhiều, bởi vậy xuất ra tinh thần lực gốc để vẽ một vòng phòng hộ xung quanh căn cứ. Lúc ấy khi vẽ xong, mặt mũi Thương Triệt đã trắng bệch, đủ thấy vòng phòng hộ này tốn bao nhiêu sức lực.
Tương đối mà nói, vòng phòng hộ này có tác dụng phòng vệ bậc nhất.
Nhưng thây ma và người cuồng hóa phía dưới cứ như ‘đạn thịt người’, không ngừng xông vào căn cứ rồi lại bị lồng trong suốt bật trở về, nháy mắt tan thành mây khói. Con này biến mất con khác tiếp tục, người xem cũng đã chết lặng. Tuy nhiên người đứng trên tường thành có thể cảm giác được rõ ràng, tường thành lắc lư càng lúc càng dữ dội. Căn cứ còn có thể tồn tại được bao lâu?
Mọi người không hẹn mà cùng nổi lên nghi vấn này.
Khi Mộc Phong đến, đội phòng vệ đã làm tốt công tác bố trí. Súng pháo dọn xong, binh lính cũng đã vào vị trí của mình. Mặt mỗi người đều trở nên đờ đẫn, trong không khí có một cảm giác nói không nên lời.
Chỉ có thể nghe theo số trời.
Không biết sao, trong đầu Mộc Phong thoáng hiện lên mấy chữ này.
Mộc Phong đến đương nhiên sẽ nổi lên tác dụng cổ vũ tâm lý binh lính. Trấn an binh lính xong, Mộc Phong nhìn thây ma không sợ chết nhe răng xông tới phía dưới, trong mắt hiện lên sầu lo nhàn nhạt. Không biết bọn nhỏ thế nào rồi? Thây ma tấn công căn cứ quy mô lớn như thế, không biết kế hoạch bọn nhỏ có còn thuận lợi không?
Cùng lúc đó, các căn cứ lớn khác cũng bị tấn công. Tuy nhiên căn cứ khác không có vòng phòng hộ như thành phố B, bọn họ chỉ có thể nhìn thây ma phá tan phòng tuyến, một đám dị năng giả cầm vũ khí mở đường máu từ trong tay thần chết…có thể nói thương vong vô cùng nghiêm trọng.
…
Mộc Bác bọn họ đều tạm thời không biết mấy chuyện đó.
Mà Không Không đang đối đầu với người tiến hóa rất dễ dàng chiếm ưu thế. Thế nhưng sau khi âm thanh kỳ quái kia vang lên, Không Không liền phát hiện không gian của mình mất khống chế. Duẫn Tu và Dương Thanh bị giam giữ bên trong hình như đang bất chấp va chạm không gian.
Theo lý thuyết, lấy năng lực Duẫn Tu và Dương Thanh không có khả năng phá vỡ cấm chế. Nhưng không biết tại sao, Không Không chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, sau đó Duẫn Tu và Dương Thanh liền đi ra. Hai người vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ không bình thường.
Thương Triệt và Không Không tinh thần tương liên, thấy tình huống như vậy, Thương Triệt lạnh lùng nói “Tinh thần áp chế!” Không ngờ Tây Ma cũng biết tinh thần áp chế.
“Xem ra ngươi cũng biết diệu dụng* của tinh thần lực.” Nghe được lời Thương Triệt, Tây Ma cười nói. (*: tác dụng kì diệu)
Thương Triệt không để ý đến câu hỏi của Tây Ma, cậu rốt cuộc biết tại sao Dương Thanh có thể khống chế thây ma cấp cao hơn. Đều là do tên Tây Ma này! Đám người Dương Thanh căn bản không hiểu rõ về tinh thần lực, nhưng Tây Ma thì khác. Ông ta dùng tinh thần lực khống chế đám người Dương Thanh, sau đó lại cấy thêm tinh thần lực gốc vào đầu bọn họ. Vì thế, dưới tình huống nhất định, đám người Dương Thanh cũng có thể phát ra uy áp tương tự Tây Ma. Khó trách…
Chỉ có điều, dùng loại phương pháp này sẽ có tác dụng phụ rất rõ ràng. Sau khi cưỡng ép đề cao năng lực, ngoại trừ bị thương, còn có thể khó khôi phục. Điều này có thể giải thích nguyên nhân khi đó Dương Thanh suy yếu.
Vừa rồi Tây Ma dùng tinh thần lực gốc kêu gọi Duẫn Tu và Dương Thanh chống cự. Mà dưới tình huống Không Không không phòng bị, giãy dụa thoát ra cũng không khó giải thích.
Tình huống bây giờ là Không Không sẽ đối phó thêm hai người được đề cao năng lực, có hơi lấy trứng chọi đá.
Càng không ổn chính là, Thương Triệt hoàn toàn không biết Tây Ma dùng loại phương pháp biến thái này chế tạo ra bao nhiêu ‘Duẫn Tu’. Nếu bọn họ đi tấn công căn cứ…
Thương Triệt biến sắc: “Hoá ra ngươi đánh chủ ý này!” Sử dụng thây ma có được tinh thần lực gốc nuôi thả bên ngoài ngay lúc này phát động tấn công, về cơ bản đánh là thắng.
Thương Triệt không khỏi than thầm. Cũng may cậu đã sớm có chuẩn bị, muốn nắm được thành phố B phải tốn một ít công sức.
“Ngươi phản ứng rất nhanh! Đáng tiếc, đã muộn.” Tây Ma cười chiến thắng.
“Phải không?” Thương Triệt cười trào phúng: “Đừng vui mừng quá sớm. Nếu ngươi không còn, chỉ sợ thây ma có tinh thần lực gốc của ngươi cũng sẽ biến mất càng nhanh.”
Tây Ma còn chưa ngẫm ra Thương Triệt có ý gì thì đã thấy Thương Triệt đột nhiên tăng lực lượng, củng cố không gian xung quanh mình. Sau đó, một đạo năng lượng màu vàng đậm từ từ ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng vàng chiếu sáng gương mặt tinh xảo của Thương Triệt, yên bình…giống như muốn rời xa nới huyên náo để thoát xác thành tiên.