Sau khi hội hợp với đám người Ngô Quốc An, hai người cũng không ở lâu, nói mọi người cẩn thận liền ngày đêm đều đi nhanh chóng chjay về căn cứ kinh đô, lộ trình bảy ngày thật sự chỉ dùng hài ngày một đêm là đến.
Không đi qua cửa kiểm nghiệm, Bạch Cảnh lôi kéo Tiêu Táp lập tức thuấn di vào bên trong biệt thự, xế chiều hôm đó hai người còn lắc lư trong căn cứ một vòng, dù sao, đây chính là chứng minh không ở tràng tốt nhất.
Bạch Kính Thành và Hạ Dũng nhận được tin, trong lòng nhảy dựng, Bạch Kính Thành là kinh hãi, Hạ Dũng là vui sướng.
Từ khi Bạch Cảnh đến kinh đô, Bạch kính Thành chỉ cảm thấy tâm lực tiều tụy, đầu óc không đủ dùng, sợ con trai gặp phải chuyện gì không giải quyết được hoặc là đã chọc phải phiền toái, chính là hắn tìm không thấy chứng cớ, lại không thể thẳng thắn nói ra, chỉ có thể giấu trong lòng mà kinh hãi, vừa nghe nói con trai xuất hiện tại căn cứ, cái thứ nhất hắn phản ứng chính là cảnh giác, trong lòng thầm đoán, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đi.
Đợi ba ngày, phát hiện không có gì không đúng, Bạch Kính Thành mới nhẹ nhàng thở ra, không biết, kinh kỉ thật sự ở đằng sau.
Hạ Dũng vào lúc ban đêm đã tới biệt thự, trong lòng kích động không thôi, hắn biết nếu không có thu hoạch, hai người này tuyệt đối sẽ không phô trương như thế, nhưng lại có chút lo lắng, trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ thật sự thành công sao? Kinh hỉ thật lớn làm người ta không thể tin, chẳng sợ biết rõ hai người này tuyệt đối sẽ không để hắn thất vọng nhưng khi chưa nhìn thấy kết quả, hắn vẫn rất khẩn trương, trong lòng bất ổn, chỉ sợ có cái gì ngoài ý muốn, đây gọi là lo được lo mất.
Mãi đến khi Bạch Cảnh đem vũ khí chất đống ở trước mặt, chỉnh chỉnh chiếm đầy một căn phòng, Hạ Dũng mới như trong mộng tỉnh lại, từ khẩn trương nháy mắt khôi phục bình tĩnh, quay đầu nhìn thấy ánh mắt cười như không của Bạch Cảnh, dường như nhìn thấu hắn.
Hạ Dũng cũng không già mồm cãi láo, cũng không thấy ngượng ngùng, thẳng thắn nhìn lại: “Xin lỗi, khiến hai người chê cười rồi.”
Bạch Cảnh bĩu môi, khinh thường liếc hắn một cái, đối với Hạ Dũng trang b(giả trâu bò) đã tập thành thói quen, nhíu mày nói: “Như vậy ngươi liền thỏa mãn nha, còn lại trong không gian, muốn ta lấy ra cho ngươi xem không?”
Hai mắt Hạ Dũng càng sáng, giả vờ nghe không hiểu Bạch cảnh trào phúng, cười nói: “Xem ra còn phiền toái các ngươi, đợi muộn chút ta cho người lại đây lấy.”
Bạch Cảnh “hừ!” một tiếng không nói chuyện, Hạ Dũng nói tiếp: “Ngươi yên tâm, người tới tuyệt đối đáng tin cậy, sẽ không lộ bất cứ tin tức gì”
Bạch Cảnh nghe xong mới gật đầu, đối với đồng minh hắn vẫn rất khoan dung.
Mấy người nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Dũng thăm dò hỏi chút tình huống xưởng công nghiệp quân sự, không có được câu trả lời nào liền dời đề tài.
Bạch Cảnh rất vừa lòng hắn thức thời, quân đoàn tang thi trong xưởng công nghiệp quân sự hắn và Tiêu Táp đã bàn bạc qua, quyết định giấu diếm, lúc này đây người tiến công xưởng công nghiệp quân sự khẳng định tổn thất thảm trọng, khiến cho tất cả mọi người cho rằng đó là tử địa nguy hiểm, chỉ có trong lòng ngập tràn sợ hãi, tất cả mọi người mới có thể an phận, không lấy thân mạo hiểm, tuy rằng hắn không có nhiều tình nghĩa với tang thi, nhưng không nghí có người quấy rầy chúng nó, hy vọng trải qua một chuyện này, tang thi nơi đó có thể có một mảnh an bình.
Hạ Dũng cũng không ngồi lâu liền vội vã từ biệt, Tiêu Táp tỏ vẻ lý giải tâm tình của hắn, một đống lớn vũ khí đặt ở kia, có thể nhìn không thể lấy, tuy rằng đã sớm là vật trong lòng bàn tay nhưng chỉ cần chưa rơi vào tay, ai cũng sẽ lo lắng, khả năng định trụ và tính tính của Hạ Dũng mới ngồi nói chuyện phiếm với bọn họ, tâm tính cứng cỏi mới được, Tiêu Táp rất xem trọng đối tượng hợp tác này.
Khi gần ra ngoài, Tiêu Táp thản nhiên gợi ý: “Ngươi nếu có tính toán gì thì mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, kinh đô phỏng chừng muốn thay đổi rồi.” Nếu Hạ Dũng thông minh, đẩy hắn một phen có ngại chi.
Tiêu Táp cười không nói, có câu, biết nhiều quá không tốt, nếu có hắn nhắc nhở, Hạ Dũng vẫn không thể được việc, như vậy cũng không cần phải hợp tác nữa.
Hạ Dũng che dấu nội tâm dao động, nói cảm ơn cũng không quay đầu lại, biến mất trong bóng tối mịt mờ.
Không bao lâu, hắn liền dẫn theo ba người dị năng giả không gian lấy vũ khí về, về tình huống Chu gia, hắn đã có được tin tức từ người một nhà, Chu gia vài ngày trước đó tổn thất hai người con cháu cấp 4, về phần xưởng công nghiệp quân sự, Tiêu Táp tuy rằng chưa nói nhưng hắn có thể đoán, nếu vũ khí rơi vào trong tay Tiêu Táp, vậy những người khác….
Đêm nay lại là một đêm không ngủ.
Không nói đến Hạ Dũng nhiều lần suy nghĩ lời nói của Tiêu Táp như thế nào, xưởng công nghiệp quân sự bên kia một mảnh ảm đạm, hơn 1700 vị tinh anh chỉ còn lại hơn 400 người trốn được, Chu gia toàn quân bị diệt, không người nào dám đi nhìn, đi tìm hiểu, tầng hầm ngầm thứ ba đến tột cùng là có chuyện gì, mà Chu gia lại tao ngộ cái gì, thế nhưng không một người sống sót.
Xưởng công nghiệp quân sự khôi phục sự tĩnh lặng, không khí bên ngoài xưởng trầm trọng, có người hu hu khóc lớn, có người chết lặng, đây là đau xót sau tai nạn, đau tận tâm can, xương cốt, ngay cả không khí chung quanh cũng thổi tới từng đợt gió như đang soạn một bản nhạc bi ai.
Trừ bỏ đoàn người Ngô Quốc An hoàn hảo không tổn hao gì, đội ngũ còn lại đều tử thương vô số.
Đối mặt với người còn sóng không tiếng động lên án, Ngô Quốc An tỏ vẻ thật bình tĩnh, nhiệm vụ là lãnh đạo phân công, địa điểm là lãnh đạo chọn, chảng lẽ bọn họ bình yên vô sự còn có gì sai sao, lời nói này vô luận chỗ nào cũng không thấy nói lý.
Tống Quốc Hưng vỗ bả vai Ngô Quốc An, vẻ mặt đau thương: “Lần này mệt các ngươi.” Nếu không phải là Ngô Quốc An cứu viện đúng lúc, nếu không phải tang thi đột nhiên lui lại, có lẽ bọn họ ngay cả những người còn lại này cũng không thể thoát được.
Ngô Quốc An tỏ vẻ không quan hệ, cứu viện đó là đương nhiên, những trên thực tế cũng vậy, nếu không phải Táp ca dặn dò, muốn bán cho Tống gia một cái nhân tình, hắn mới không xen vào chuyện của người khác. Phải biết, lúc này đây tuy bọn họ không tổn thương, nhưng áp lực tâm lý rất không tầm thường, hắn dám nói, những đội ngũ gặp phải tang thi tuyệt đối không có nhiều tang thi như đội ngũ bọn họ, cảm giác như nằm mơ vậy, tang thi đột nhiên tiến đến và lui lại, bọn họ đến bây giờ còn rất mạc danh kỳ diệu, duy nhất chỉ biết, khẳng định có liên quan đến Táp ca và Cảnh thiếu, đó cũng là nguyên nhân bọn họ có thể bảo trì bình tĩnh, bằng không chỉ sợ giờ đã đánh nhau, vô luận như thế nào cũng sẽ không chung sống hòa bình với tang thi.
Đoàn người khi đến khí thế bừng bừng, khi về thảm đạm, dọc theo đường đi lời ra tiếng vào không ngừng, nhưng cũng không quá phận, Ngô Quốc An lúc này mới biết được, nguyên nhân Tiêu Táp bảo họ bán cho Tống gia một nhân tình, chẳng sợ lúc này đây bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì, bản thân chính là một cái sai, có Tống gia phối hợp mới áp chế được tranh cãi, dù sao chỗ dựa của Bạch Cảnh cũng rất cứng, hơn nữa còn có Tống gia nói vào, ai muốn tìm ngược cũng phải suy nghĩ.
Chu gia toàn quân bị diệt, Tề gia thế lực đơn mỏng, các lính đánh thuê khác nhiều lắm nói vài câu chua chua cũng không dám xằng bậy, về phần sau khi trở lại căn cứ, Ngô Quốc An tin tưởng Táp ca và Cảnh thiếu nhất định sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.
Trên dường trở về coi như thuận lợi, chỉ phát sinh mấy lần chiến đấu quy mô nhỏ, không có người thương vong.
Mười ngày qua đi, đoàn người an toàn đến căn cứ kinh đô.
Tin tức Chu gia không người còn sống khiến căn cứ ồ lên, đương gia Chu gia nghe được tin liền té xỉu, qua một hồi cấp cứu mới hòa hoãn lại, thề muốn báo thù, nếu không không làm người.
Đầu mâu tự nhiên chỉ đoàn người Ngô Quốc An.
Qủa nhiên không lâu lắm, Bạch Cảnh cảm giác đã bị theo dõi, sau vài ngày liền nhận được lệnh của căn cứ, nói là muốn tiến hành thẩm vấn điều tra, ngay cả Bạch kính Thành nói cũng mặc kệ.
Bạch Cảnh cười lạnh, trong lòng rất rõ ràng tâm tư của Chu gia, Chu gia trải qua chuyện lần này thực lực giảm lớn, hiện nay đã như mặt trời sắp lặn, muốn giữ được vị trí của mình, chỉ có thể trong loạn mà thủ thắng, Chu gia với tình tình của mình và Tiêu Táp chắc đã tìm hiểu qua một phen, biết bọn họ cực ngạo, thực lực cường đại, căn cứ nếu thật sự tiến hành thẩm vấn, bọn họ khẳng định từ chối, sau đó cùng với Tề gia và các dong binh đoàn lớn sinh ra mâu thuẫn, thậm chí kết cừu hận.
Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, Chu gia chính là có chủ ý này, cho nên mới mượn danh nghĩa xưởng công nghiệp quân sự hy sinh không ít người hết sức châm ngòi ly gián bọn họ và thế lực mọi phương, chỉ cần bọn họ đánh nhau vô luận là tiêu hao thế lực nhà ai, Chu gia có thể từ giữa mà kéo dài hơi tàn, nói không chừng có thể quật khởi lần thứ hai, Bạch Cảnh cũng không quên, lúc trước đưa hắn vào sở nghiên cứu chính là người Chu gia.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù Chu gia như mặt trời sắp lặn nhưng cũng không thể coi thường, chỉ cần một ngày có nơi sơ hở, bọn họ sẽ có cơ hội quật khởi.
Mà Bạch Cảnh khẳng định sẽ không để cho bọn họ xoay người.
Bạch Kính Thành kinh hãi, tóc bạc mấy cọng, trong lòng vừa mừng vừa lo, Chu gia xuống dốc với hắn mà nói là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, dù sao chẳng sợ nội bộ có bất hòa, đứng ở ngoài nhìn, hắn và Chu gia là thông gia, bởi vì quan hệ thông gia này, hắn và Chu gia hỗ trợ cùng có lợi, cũng chiếm không ít tiện nghi.
Chu gia suy sụp, thế lực của hắn mỏng hơn một ít nhưng đồng dạng cũng có thể mở rộng lần 2, Chu gia giống như một khối thịt béo, hắn ăn được so với người bên ngoài càng danh chính ngôn thuận.
Bạch Kính Thành một hồi vui một hồi buồn, đối mặt với thời gian thẩm vấn đến gần, trong lòng phức tạp không thể nói rõ, trực giác nói cho hắn biết, hai chuyện của Chu gia khẳng định có bút tích của con trai, nhưng sự thật lại nói cho hắn biết, không có bất luận chứng cớ gì.
Bạch Kính Thành với đứa con trai này trừ bỏ bất đắc dĩ cũng chỉ còn bất đắc dĩ.
Hạ Dũng càng tin tưởng hai người hơn Bạch Kính Thành, hắn tin tưởng bọn họ sẽ không làm mà không nắm chắc, ngày thấm vấn càng tới gần, động tác của hắn càng âm thầm nhanh hơn, thời cơ mà đến nhất phi trùng thiên(một phát lên trời).
Ngày đó thẩm vấn, Bạch Cảnh và Tiêu Táp xem toàn bộ quá trình, đối với các loại nghi vấn, bọn họ vì sao mất tích, vì sao xuất hiện, một câu bế quan đem tất cả mọi chuyện phủi sạch sẽ.
Về phần đoàn người Ngô Quốc An, không trả lời người bên ngoài những vấn đề râu ria, tỷ như bọ họ vì sao không có thương vong, vì sao phải kiên trì ngày thứ hai mới hành động, vì sao…..
Dù sao một đống lớn tội danh loạn thất bát tao, mà ngay cả trên đường ăn ngon, uống tốt, ăn mặc chỉnh tề cũng thành tội danh không phục tùng mệnh lệnh.
Chờ tất cả mọi người nói xong, chỉ trích không sai biệt lắm, Ngô Quốc An đương nhiên bị đẩy ra làm đầu lĩnh bầy dê, nhìn mọi người chung quanh, khóe môi cong cong, lúc này mới chậm rì rì: “Tình huống Chu gia, ta rất sâu sắc xin lỗi, đối với thương vong của tất cả mọi người ta cũng thực đau xót, nếu lúc ấy mọi người cùng nhau hành động khẳng định sẽ không thảm trọng như vậy, đối với cái này, ta chỉ có thể nói một câu với tất cả, mời các người nén bi thương.”
Ngô Quốc An có ý ám chỉ lúc ấy là lãnh đạo an bài, cũng là lãnh đạo tách mọi người ra, hiện tại chết thảm thiết cũng không phải là vấn đề của lãnh đạo sao?
“Chẳng lẽ như vậy coi như xong sao?” Có người không phục kêu lên.
“Vì cái gì muốn ngày hôm sau mới hành động?”
“Hôm nay nếu không cho chũng ta một cái công đạo….”
“Ngươi muốn thế nào?” Sắc mặt Ngô Quốc An lạnh lùng, ý vị sâu xa nhìn mọi người một cái: “Lúc ấy kiên trì ngày hôm sau hành động là bởi vì phát hiện đồ vật Chu gia lén vứt, đêm đó chúng ta có lòng tốt trả lại, có cái gì không đúng?”
“Ngươi nói cái gì?” Đương gia Chu gia mắt muốn nứt ra, hung tợn trừng Ngô Quốc An, hận không thể lột da hắn, uống máu hắn.
“Vứt cái gì?” Có người phát hiện không thích hợp.
Ngô Quốc An lạnh lùng mỉm cười: “Một cái hòm gỗ, tất cả mọi người hẳn có ấn tượng, về phần bên trong là cái gì, cái này phải hỏi Chu gia.”
“Cái hòm gỗ gì?” Ngưới có tâm ân thầm đoán, Chu gia toàn quân bị diệt có liên quan đến cái hòm hay không.
Nhìn đám người Chu gia đang phẫn nộ, mầm mống hoài nghi mọc rễ nảy mầm trong lòng mọi người.
Thẩm vấn như một trò khôi hài, vội vã bắt đầu vội vàng chấm dứt.
Chu gia chỉ sợ như thế nào cũng không nghĩ ra, Ngô Quốc An sẽ trước công chúng bịa đặt, chuyện cái hòm là có nhưng vẫn thạch là vật quan trọng, phần lớn đều ở sở nghiên cứu, chính bọn hắn cũng chỉ có một khối, dưới sự dẫn đường của Ngô Quốc An lại biến thành Chu gia bụng dạ khó lường, chẳng sợ không có chứng cớ nhưng chỉ cần có người hoài nghi, điều tra một cái liền ra.
Điều khiến Chu gia buồn bực nhất chính là có thể tra ra, điều Ngô Quốc An nói phần lớn là sự thật, cho dù có một câu nói dối, nhưng không tra được không có chứng minh, trong lòng mọi người nó biến thành thật.
Chu gia lần này tự bên đá đập chân mình, nhưng bi kịch không chỉ có vậy, rất nhanh, tin tức hai vị con cháu dòng chính nhà bọn họ bị phế đã bị người có tâm truyền ra.
Người dựa vào Chu gia bắt đầu hoảng loạn, thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch, đặc biệt là những dong binh đoàn, Tề gia quật khởi làm cho bọn họ nảy sinh dã tâm, vì cái gì bọn họ không thể giống như Tề gia, chân chân chính chính có một phàn quyền quản lý ở căn cứ.
Vả lại mặc kệ Chu gia bấp bênh như thế nào, Hạ Dũng lấy tốc độ cực nhanh, ngay khi mọi người còn đứng xem, trước có phản ứng lại, nhanh chóng cắn nuốt thế lực Chu gia.
Một hồi chiến tranh không có khói thuốc súng bắt đầu.
Bạch Cảnh và Tiêu Táp làm người bảo đảm một đường, lực lương mới xuất hiện này của Hạ Dũng rất nhanh chiếm hữu một chỗ nho nhỏ trong kinh đô, khiến mọi người rớt hết cả mắt.
Nhưng mà, chuyện cũng định, lúc này còn muốn làm gì cũng không kịp rồi.
Trong đó Bạch Kính Thành là giật mình nhất, hắn cho tới bây giờ cũng không biết, Hạ Dũng lúc nào thì kết minh với con trai mình, là lúc trước điều trị cho Chu Hoa, hay là sau này, hoặc cũng là liên hệ từ khi ở C thị.
Bạch Kính Thành nói không khó chịu là giả, rõ ràng là con mình, kết quả lại giúp đỡ người khác.
Muốn hỏi một câu vì cái gì nhưng đối mặt với đôi mắt trong suốt của con trai,. Bạch Kính Thành á khẩu không nói gì được.
Bạch Cảnh nói một câu: “Con gái ngươi cũng họ Chu.” Liền phá hỏng hết những điều Bạch Kính Thành muốn nói, muốn nói kia là chị ngươi, nhưng nhớ tới thủ đoạn Chu gia đối phó con trai những lời này tựa như bị ngăn ở cổ họng, nói không nên lời.
Ở kinh đô ngây người ba tháng, sau khi thế lực của Hạ Dũng ổn định, hai người liền chuẩn bị lên đường về nhà.
Đúng vậy, về nhà!
Cảnh Táp thành, đó là nhà của nhóm hắn.
Ba tháng này bọn họ chiêu mộ được không ít nhân tài nghiên cứu, đạt thành giao dịch với Bạch Kính Thành và Hạ Dũng, Cảnh Táp thành sẽ lấy lương thực đổi với khoa học kỹ thuật của bọn họ.
Ba phương đối với kết quả này thực vừa lòng, Bạch Kính Thành có chút không thoải mái, không duyên không cớ phân một chén canh cho hạ Dũng, chính hắn cũng biết mình bất lực, hắn hiểu về đứa con trai này quá ít, thời gian gặp rồi ở chung cũng không nhiều, con trai đặt trứng gà ngoài rổ, hắn không nói nên lời câu oán giận nào.
Trước khi rời đi, Bạch Cảnh còn không quên lấy chỗ Hạ Dũng một phần bản đồ sở nghiên cứu.
Hạ Dũng có chút kinh hãi, tuy rằng không biết Bạch Cảnh cần bản đồ làm cái gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết khẳng định không phải là chuyện tốt, do quan hệ minh hữu(bạn đồng minh), nghĩ nghĩ, hắn vẫn kiếm đến, đây là sự khác nhau giữa Hạ Dũng và Bạch Kính Thành, Bạch Kính Thành tuyệt đối sẽ không cho con trai làm xằng bậy.
Bạch Cảnh khó có được cho Hạ Dũng một ánh mắt tán thưởng, Hạ Dũng lúc ấy thụ sủng nhược kinh(được sủng mà sợ), lòng đề phòng dâng cao, mãi đến khi Bạch Cảnh và Tiêu Táp dẫn người rời đi, hắn cũng không trầm tĩnh lại, không quá vài ngày, dự cảm của hắn quả nhiên ứng nghiệm, sở nghiên cứu phát sinh nổ mạnh quy mô lớn, mà lúc này, hai người đã ở ngoài ngàn dặm.
Bạch Cảnh cầm điều khiển từ xa trong tay, cả người phơi phới, cười đến sắp hỏng, tác dụng của vũ khí xưởng công nghiệp quân sự không nhỏ, hy vọng sẽ không gây ra loạn gì lớn.
Tiêu Táp ôm người vào trong ngực, trước mặt mọi người giở trò ân ái, rời khỏi kinh đô, hắn cảm giác thoải mái hơn không ít, Cảnh Táp thành tuy còn rất xa nhưng hắn tin tưởng, trong nhà nhất định sẽ có người chờ bọn hắn.
Nhà a, Bạch Cảnh nhợt nhạt cười cười, trong lòng bắt đầu tính toán, lúc này đây thu hoạch ở kinh đô không ít, có thể cho Cảnh Táp thành thêm mấy thứ thiết bị, còn có thể xây lại tòa thành trì, ngày tương lai còn rất dài, hắn tin tưởng một ngày nào đó, Cảnh Táp thành nhất định sẽ xây dưng tốt hơn căn cứ kinh đô!
======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu tiểu cây quýt cô gái ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-19 07:09:07
Yên lặng ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-19 09:47:07
Đi ngang qua ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-19 15:54:25
zozozo ném một chỗ lôi ném mạnh thời gian:2013-12-19 16:51:05
Cám ơn nha, cuối cùng đã hơn một năm, chính văn rốt cục hoàn kết, mặt sau sẽ thiêm vài cái tiểu phiên ngoại, mạt thế viết đến thực hạnh khổ, rất chậm, trung gian đình càng nhiều lần, cám ơn đại gia không có buông tha! ! !