Nhắc đến “hành vi cao thượng” của mẹ chồng Thúy Thúy, nhiều người đã giơ ngón tay cái lên khen ngợi – thật là bà mẹ chồng tốt hiếm có! “Thúy Thúy, cô thật là có phúc, gặp được cậu Tôn Đại Lâm tốt đến như vậy. Cô phải hiếu thuận với bố mẹ chồng đấy, nếu không sẽ bị…” Họ không nói nốt mấy chữ “trời tru đất diệt” bởi vì nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng của Thúy Thúy. Về nhà bố mẹ đẻ, bố mẹ Thúy Thúy lại cũng nói những câu tương tự, hết lời dặn dò dạy bảo, sợ con gái cư xử không đúng mực, bị chê trách là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn.
Cụ thể của “hành vi cao thượng” mà mọi người bàn luận đến như sau: Gia đình nhà chồng Thúy Thúy, vì lo chuyện hôn nhân đại sự cho con trai, đã bán ngôi nhà đang ở của mình, mua cho con trai một căn hộ chung cư rộng hơn trăm mét vuông, thế nên hai ông bà già không có chốn nương thân. Trước tình cảnh đó, ban đầu khiến Thúy Thúy và bố mẹ cô cảm động nghẹn ngào, tự nhủ, thật là đã chọn đúng được nhà chồng tốt.
Trên thực tế, tên trong sổ đỏ của căn hộ mới mua vẫn đứng tên bố chồng, nhưng mẹ chồng vẫn hăng say khoe khoang khắp chốn Thanh Đảo rằng bà đã hy sinh thân mình như thế nào, đã kiên quyết bán căn nhà của mình để mua nhà mới cho con trai và con dâu, khiến cho 99% người dân khắp thành phố Thanh Đảo đều biết được rằng Thúy Thúy đã may mắn có được bà mẹ chồng tốt bụng hiếm có ra sao.
Nhà trai đã mua nhà mới, nhà gái bỏ ra chút tiền để sửa sang lại cũng là hợp tình hợp lý, thế nên bố mẹ Thúy Thúy đã đưa cho con gái và con rể số tiền hai ông bà hiền lành dành dụm cả đời – 20 vạn tệ . Mặc dù biết ông thông gia đứng tên chủ hộ, nhưng cứ nghĩ đến việc cô con gái yêu của mình được sống trong căn nhà đẹp đẽ sang trọng đó, nghĩ bụng, số tiền đó cũng là cho con gái mình, nên bố mẹ Thúy Thúy rất vui vẻ bỏ tiền ra.
Hai mươi vạn tệ, ở thành phố Thanh Đảo này, đủ để sửa sang, trang trí căn hộ đẹp như khách sạn cao cấp. Cuối cùng, căn hộ được sang sửa hoàn toàn theo ý của bố mẹ chồng, đôi lúc Thúy Thúy muốn phát biểu chút ý kiến của mình, đều bị chồng trách nhẹ nhàng: “Được rồi, vợ yêu à, bố mẹ có nhiều kinh nghiệm hơn mình, hơn nữa, bố mẹ đã vất vả cả đời, chẳng lẽ lại phải nghe theo lời chỉ tay năm ngón của em sao?”
Cái tội danh này quá lớn, Thúy Thúy ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Sau khi căn hộ sửa sang xong xuôi, bố mẹ chồng và đứa con cậu (em họ Đại Lâm) đường hoàng chuyển đến ở, còn chọn căn phòng đẹp nhất. Trong lòng Thúy Thúy cảm thấy không vui, nhưng có thể nói được gì đây, và cũng dám thể hiện gì đây? Tất nhiên không thể đuổi bố mẹ chồng ra ngoài đường được, hơn nữa, Thúy Thúy không muốn bị mọi người phỉ nhổ cho đến chết – rất nhiều người khen ngợi lòng tốt của mẹ chồng Thúy Thúy.
Đại Lâm không cho cô nói cho người ngoài biết việc ai đứng tên trên giấy tờ sổ đỏ của căn hộ mới, cho rằng đây là việc riêng trong gia đình, không cần phải đi kể lể khắp nơi. Một lần, người hàng xóm đang khen ngợi mẹ chồng cô lên tận trời xanh, Thúy Thúy đi đến nói một câu: “Nói là mua nhà cho con trai, nhưng chẳng phải cả gia đình đều ở trong đó sao, hơn nữa, tên trong sổ đỏ là tên bố chồng đấy chứ…” Còn chưa nói xong, cô đã bị Đại Lâm kéo đi, rồi giáo huấn cô: “Nhà của bố với nhà của chúng ta thì có gì khác biệt chứ, anh là con trai độc nhất, sau này chẳng phải là của chúng ta sao.” Thúy Thúy ngẫm nghĩ, nói cũng phải, thế nên, cô không so đo chuyện người đứng tên trên sổ đỏ là ai nữa. Thỉnh thoảng về nhà bố mẹ đẻ, thấy bố mẹ mình vẫn ở trong căn nhà cũ kỹ, đơn sơ, trong lòng Thúy Thúy trào dâng bao cảm giác phức tạp và bất lực, cảm thấy mình thật bất hiếu.
Nhà Thúy Thúy là gia đình công nhân viên chức phổ thông ở Thanh Đảo, mẹ Thúy Thúy luôn cần kiệm, vì muốn mua được đồ ăn chỉ rẻ mấy xu, có lúc chịu khó đi thêm mấy chặng đường. Số tiền 20 vạn tệ sửa sang căn hộ lúc Thúy Thúy cưới chồng, chính là số tiền bố mẹ dành dụm từng xu từng hào mà có. Ban đầu, cô kiên quyết từ chối nhận số tiền này, bàn bạc với chồng chưa cưới Tôn Đại Lâm, hay là hai người đi thuê nhà, đợi đến khi hai vợ chồng có chút tích lũy, mới tính đến chuyện mua nhà, nhưng Tôn Đại Lâm trả lời: “Mẹ anh không đồng ý đâu.” Nhà họ Tôn vội vàng bán căn nhà cũ, rồi lại vội vàng mua nhà mới, bố mẹ Thúy Thúy mặc kệ sự phản đối của Thúy Thúy, nói: “Không thể để người ta nói nhà mình ham tài sản của người khác, bố mẹ con sống cả đời luôn coi trọng danh tiếng, không thể để người khác coi thường…” Thế nên, dốc toàn bộ số tiền tích lũy được – 20 vạn tệ.
Tiền tổ chức đám cưới là tiền mẹ Thúy Thúy lấy từ nhà họ ngoại, bởi Tôn Đại Lâm nói nhà anh ta đã cạn sạch tiền, không thể không cưới, nghi thức cũng không thể không tiến hành. Không có lấy một xu tiền lễ vật, mặc chiếc váy cưới thuê 200 tệ, Thúy Thúy kết hôn như vậy đấy. Cuối cùng, số tiền mừng đám cưới bị mẹ chồng lấy hết, nói là cần mua thêm đồ đạc trong nhà. Hai mươi vạn để sửa sang mua sắm, có quỷ mới biết còn cần phải mua thêm đồ đạc gì!
Chương 2 Thúy Thúy và Tôn Đại Lâm là bạn học cùng trường đại học ở Nam Kinh, vì là đồng hương, họ thường gặp nhau trong buổi họp đồng hương, dần dần trở nên thân quen. Sau đó, Đại Lâm bắt đầu mở cuộc “tấn công ào ạt”, thường xuyên “diễn trò” theo đuổi cuồng nhiệt, ngày ngày giúp Thúy Thúy đi lấy nước, tối nào cũng đứng “canh gác” dưới cổng ký túc xá nữ, thường xuyên cùng nhau đến thư viện, nói chung là quan tâm tỉ mỉ từng li từng tí một… Thực ra, trong số những người theo đuổi Thúy Thúy, Đại Lâm không hề xuất sắc, nhưng nhờ vào sự kiên trì bám riết, cuối cùng đã giành được trái tim người đẹp, đưa cô về nhà.
Họ thuộc về nhóm người vừa tốt nghiệp là kết hôn, hiện nay, tại Trung Quốc, những người vừa ra trường là kết hôn đang có xu hướng tăng mạnh. Ngày nay, có được một tình yêu thuần khiết và dắt tay nhau bước vào thánh đường của hôn nhân là một điều không đơn giản, đây thực sự là một việc vô cùng hạnh phúc. Hôm nay, cô gái Thúy Thúy 25 tuổi, đã tuyệt đối nghe theo lời dạy bảo của mẹ cô trước khi cưới: kết hôn, là đã trở thành người của nhà họ rồi, phải hiếu thuận với bố mẹ chồng, đừng để họ chê cười, nếu không sẽ làm bố mẹ mất mặt…
Sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, ngày đầu tiên đi làm.
Khi còn ở nhà mình, ngày nào Thúy Thúy cũng dậy lúc 7 giờ, hôm nay mới 6 giờ, mẹ chồng đã gõ cửa: “Thúy Thúy ơi, hôm nay các con phải đi làm đấy, không được ngủ lười đâu, sắp muộn rồi đấy!”
Thúy Thúy cố gắng lắm mới mở được mắt ra, nhìn đồng hồ, nói: “Mẹ ơi, không phải vội đâu ạ, 8 giờ mới làm mà, con muốn ngủ thêm lúc nữa.”
Mẹ chồng nói: “Thế thì cũng phải dậy để ăn sáng chứ!”
“Mẹ ơi, trên đường đi làm, con mua bánh bao ăn là được rồi ạ.” Nói xong, Thúy Thúy trùm kín chăn, định ngủ tiếp, đêm qua hai vợ chồng quấn quýt nhau đến tận 12 giờ, chẳng trách mà mắt cứ nhắm tịt lại.
Đột nhiên mẹ chồng bên ngoài cửa bỗng cao giọng: “Bánh bao đắt lắm, mấy tệ một cái, một cái được có tí xíu, ăn bao nhiêu cho no được! Hơn nữa, Đại Lâm không bao giờ ăn sáng ở ngoài, một là lãng phí, hai là không sạch sẽ!”
Thúy Thúy bị giọng nói của bà làm cho hoảng hồn, lập tức tỉnh giấc, nhất thời không hiểu được mình đã nói sai điều gì mà khiến cho mẹ chồng mới sáng sớm đã giáo huấn cô. Cô lay gọi Đại Lâm đang say giấc bên cạnh: “Anh mau dậy đi, mẹ bực mình rồi!” Giọng mẹ chồng lại cao vút lên thêm vài phần: “Con gọi nó dậy làm gì? Nó không được ngủ đủ giấc, sao có thể đi làm được?” “Con cũng chưa ngủ đủ mà, con buồn ngủ lắm mẹ ạ…” Thúy Thúy cứ tưởng có thể nũng nịu với mẹ chồng giống như mẹ mình. Mẹ chồng bước khỏi cửa, tiếp đó, Thúy Thúy nghe thấy tiếng cánh cửa phòng khác bị đập mạnh kêu vang.
Chỉ một lát sau, di động của Thúy Thúy vang lên, vừa nhấc máy, đã nghe thấy tiếng mẹ đẻ đầy bực bội giáo huấn cô: “Con toàn làm cho mẹ ê mặt, mẹ chồng con vừa gọi điện cho mẹ, nói con chỉ biết ngủ nướng, không nấu bữa sáng cho Đại Lâm ăn, muốn để Đại Lâm nhịn đói đi làm à! Con mới cưới mà đã không để cho bố mẹ được yên, chưa gì mà đã để mẹ chồng gọi điện đến nhà mách tội…”
Thúy Thúy ngẩn người hồi lâu, muốn nói sao Đại Lâm không dậy nấu bữa sáng cho con chứ? Muốn nói, mẹ chồng dựa vào đâu mà mách tội con chứ? Muốn nói… Mẹ vẫn cứ nói tiếp: “Con đã cưới chồng, phải học cách làm người con dâu tốt, cả đời mẹ đối xử với bà nội con thế nào, con cũng đều nhìn thấy cả rồi đấy…” “Mẹ, con biết rồi, con dậy ngay đây!” Tắt điện thoại, Thúy Thúy nhìn thấy Đại Lâm vẫn ngủ say như chết, ấm ức bò dậy khỏi giường, vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Thúy Thúy là cô con gái một, lớn lên trong sự bao bọc của bố mẹ, cũng không đến nỗi là được nuông chiều, nhưng quả thực chẳng mấy khi làm việc nhà. Thế nên, phụt, bị bỏng tay, cả người dính đầy nước bẩn, trứng gà cũng bị cháy… Mà không thể chỉ làm mỗi cho Đại Lâm, cô đành làm luôn cho cả bố mẹ chồng và chú em họ. Vừa bày lên bàn, nhìn đồng hồ, trời ơi, sắp bảy rưỡi rồi, bố mẹ chồng và chú em đều bước ra ăn sáng, nhíu mày nhìn trứng gà cháy, có vẻ như không thiết ăn. Thúy Thúy không kịp ăn nữa, nói với mọi người một tiếng, thay quần áo, cầm túi xách, lao ra ngoài, ra đến đường cái, bắt một chiếc taxi, suốt cả chặng đường, cô đều giục bác tài lái nhanh một chút, bác tài nói: “Cô à, lái nhanh dễ xảy ra tai nạn, cô có biết không? Cô trả cho tôi bao nhiêu tiền xe để tôi phải bán mạng chứ?” Sau đó, tặng cho cô một cái liếc xéo.
Thúy Thúy vội vàng cuống cuồng, nhưng vẫn đến muộn. Công ty quy định đến muộn một lần bị trừ 50 tệ, từ ba lần trở lên bị trừ 200 tệ, một tháng đến muộn năm lần sẽ bị công ty phê bình công khai, đến mười lần thì, ok, mau cuốn gói rời khỏi đó. Từ khi đi làm đến nay, Thúy Thúy chưa đi muộn lần nào, đây là lần đầu tiên. Người quản lý đương nhiên là có yêu cầu khắt khe hơn đối với những nhân viên cần cù như Thúy Thúy. Đến muộn những 15 phút! Thế thì phải phê bình nghiêm khắc, không thể để tình trạng này tái diễn.
Thúy Thúy kể lại cho người quản lý nghe toàn bộ sự việc xảy ra sáng nay, người quản lý nhíu mày nghe hết lời kể lắp ba lắp bắp của Thúy Thúy, xua xua tay, nói: “Được rồi, lần sau chú ý hơn. Mẹ chồng cô bán cả căn nhà của mình để mua căn nhà mới rộng rãi như thế cho vợ chồng cô, cô nên biết ơn mới phải, nấu bữa sáng cho bố mẹ chồng cũng chẳng có gì mà phải cảm thấy ấm ức cả.”
Thúy Thúy nghe xong, ngẩn cả người!
Cô tranh thủ thời gian tìm xà phòng thơm, bàn chải đánh răng hồi trước đi công tác để lại, vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, bị đồng nghiệp nhìn thấy, cười nhạo, nhân viên thế kỷ 21 không đánh răng không rửa mặt đã chạy đến công ty làm việc, thật văn minh quá nhỉ. Thúy Thúy xấu hổ không biết trốn đi đâu.
Không ăn bữa sáng, nên đến gần trưa, bụng cô đã đói cồn cào, trước đây Thúy Thúy đều đem cơm đi, vì gia đình cô cũng không giàu có gì, hôm nay, Thúy Thúy bấm bụng bỏ ra 10 tệ để mua cơm hộp. Cơm màu vàng, có vẻ như đã để lâu, hơn nữa còn thoang thoảng mùi lạ, thức ăn thì ít và lại rất khó nuốt, nhưng cô không dám đề nghị trả lại, bà bán cơm mặt đỏ au, giọng nói sang sảng, giống hệt Tôn Nhị Nương.
Thúy Thúy cố gắng nuốt những miếng cơm hộp chán ngắt, Đại Lâm gọi điện đến rất chuẩn giờ, cảm giác vui sướng ngọt ngào lập tức xua tan sự khó chịu mà hộp cơm gây ra, vợ chồng mới cưới mà, bây giờ vẫn đang trong thời gian nồng thắm.
“Buổi trưa vợ ăn gì vậy?”
“Em mua cơm hộp, khó nuốt lắm. Còn anh?”
“Mẹ đưa cơm đến cho anh, nói anh sáng nay ăn trứng gà cháy của em, ăn chưa được no, ha… ha… ha, nên buổi trưa đem thịt bò hầm đến cho anh, thế cơm hộp của vợ có ngon không?”
Tiếng trong điện thoại bỗng biến thành giọng mẹ chồng: “Thúy Thúy à, hộp cơm con mua bao nhiêu tiền thế?”
“Mười tệ ạ.”
“Ôi, Thúy Thúy à, con và Đại Lâm đều không kiếm được nhiều tiền, phải tiết kiệm chứ, con thấy đấy, sáng nay mẹ đi mua 10 tệ thịt, thêm chút rau, là hầm được một nồi nhỏ, mẹ và bố con ăn, còn có thể đưa đến cho Đại Lâm nữa, con bỏ ra 10 tệ, chỉ đủ mình con ăn…”
Giọng nói của Đại Lâm cũng vọng đến: “Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ tưởng rằng hộp cơm 10 tệ mua ở ngoài ngon lắm sao. Hơn nữa, cô ấy không mua cơm hộp, thì hít khí trời sao?”
“Mua cái bánh bao chay 5 xu và ít rau 5 xu, cứ ăn tạm một chút, buổi tối chẳng phải đã về nhà ăn cơm rồi sao, hay là mua gói mỳ 2 tệ mà ăn cũng được chứ sao, thật là không biết chi tiêu gì cả…”
Thúy Thúy giận đến nỗi không thốt nên lời.
“Thúy Thúy! Đừng có gọi điện thoại trong phòng làm việc!” Người quản lý nhắc nhở.
Gác máy, nước mắt Thúy Thúy ào ạt tuôn rơi, mọi người cảm thấy rất lạ, ban nãy hãy còn nghe thấy cô nói chuyện tâm tình rất ngọt ngào, sao loáng cái đã khóc rồi, mọi người quan tâm hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thúy Thúy nghẹn ngào kể lại chuyện vừa xảy ra.
Mọi người trong phòng đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, chợt cô gái Tiểu A bật cười, nói: “Thúy Thúy, mẹ chồng cô là người ngoài hành tinh à? Thời đại này còn có người ăn bánh bao chay với thứ rau 5 xu sao? Bà ấy cứ nghĩ đây vẫn là xã hội cũ chắc, thật đúng là thần kinh!”
Tiểu C bĩu môi: “Xì, gì chứ, bà mẹ chồng này… nếu như đối xử với tôi như thế, hừ…”
“Thúy Thúy, tại cô thật thà quá, mẹ chồng cô thấy cô là cục bột mềm dễ nhào nặn!”
…
Mọi người trong phòng mỗi người một câu bình luận vấn đề này.
Thúy Thúy cảm thấy thức ăn trong bụng đang trào lên, không thể nào nuốt thêm được nữa, nước mắt đầm đìa khắp mặt. Người quản lý thấy sắc mặt Thúy Thúy không ổn, bèn đến an ủi: “Được rồi, Thúy Thúy, hãy nghĩ đến việc mẹ chồng cô vét sạch gia tài để mua nhà mới cho cô, mà bỏ qua những chuyện vặt vãnh này. Người già chi tiêu tiết kiệm là điều cũng dễ hiểu mà.” Thúy Thúy nói đầy ấm ức: “Đâu đâu cũng nói bà mua nhà cho tôi, bà tốt ra sao, nhưng chẳng phải cả nhà họ cũng đều sống chung ở đấy sao? Hơn nữa, trong sổ đỏ đứng tên bố chồng tôi đấy chứ!”
Câu nói vừa thốt ra, mọi người trong phòng đều im lặng, bất động như hóa thạch, đúng là như bị sét đánh ngang tai.
Thúy Thúy chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cho đến tận khi nôn hết tất cả thứ đồ ăn biến chất vừa mới nuốt, mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Vừa về chỗ ngồi, Thúy Thúy đã bị mấy chị em đồng nghiệp vây quanh: “Mau nói cho chúng tôi xem, hôm tổ chức đám cưới, chính mẹ chồng cô đã nói rành rọt là mua nhà cho cô, giờ sao lại thành ra thế này? Cô đừng có mà nói chuyện thị phi, bôi nhọ mẹ chồng, để mọi người đồng tình với mình!”
Thúy Thúy khóc, kể lại toàn bộ sự việc. Tiểu C nói: “Tôi bị chị làm cho sửng sốt như điện giật, hỏng mất cả khuôn mặt xinh đẹp!” Tiểu Vương nói: “Tôi đang sống sờ sờ ra đây, bị chị làm cho ngạc nhiên đến hóa đá mất rồi!” Chị quản lý đập bàn cái rầm, rít lên: “Hừ, nhà anh ta giở chiêu này thật cao tay quá! Pháp luật quy định, mọi đầu tư kèm theo đều thuộc về tài sản cố định, bố chồng cô đứng tên trong sổ đỏ, chứng minh tất cả mọi thứ trong nhà đều thuộc về bố mẹ chồng cô. Nhà cô còn đưa cho họ 20 vạn tệ.” Mấy chữ “20 vạn tệ” được nhấn mạnh. Thúy Thúy rụt rè nói: “Đại Lâm nói, sau khi hai ông bà trăm tuổi, thì sẽ thành của chúng tôi!” Chị quản lý hét lớn: “Cô đầu óc có vấn đề à? Mẹ chồng cô mới có 50 tuổi, hãy còn khỏe lắm, liền một hơi trèo lên tận tầng 10 còn không sao, còn chờ đến sau khi trăm tuổi? Khi bà chết, cô cũng đã 80 tuổi, cô dự định chăm sóc cả nhà họ đến 80 tuổi? Tôi sợ là, mẹ chồng cô còn chưa chết thì cô cũng đã mệt chết trước rồi, cho dù không mệt chết thì cũng chết đói…”
Thúy Thúy không nhanh nhẹn, tháo vát, nhưng thật thà chất phác, lại tốt bụng, thời đại này, ai không mong có người đồng nghiệp như vậy chứ? Có việc gì cần, cũng có thể lợi dụng một chút, Thúy Thúy đi mua cơm, mua thuốc lá giúp đồng nghiệp, có ai lười biếng, đẩy việc cho Thúy Thúy, cô cũng cố gắng hoàn thành mà không một lời oán thán. Ai có chuyện buồn phiền, thường trút giận lên Thúy Thúy, Thúy Thúy biết họ có tâm trạng không vui, còn mua kem cho họ. Mặc dù mọi người đều hơi có phần bắt nạt Thúy Thúy, nhưng thực lòng đều rất yêu quý cô. Dạo trước, có người ở phòng khác của công ty thấy Thúy Thúy thật thà, hãm hại cô, cả phòng xắn tay đánh cho hắn ta một trận ra trò, tìm chứng cứ để minh oan cho Thúy Thúy, đến tận khi công ty khai trừ người đó mới thôi.
Thấy cô gái hiền lành bị ức hiếp, mọi người phẫn uất, mắng nhiếc bố mẹ chồng Thúy Thúy và Đại Lâm, cũng nghĩ cách để đối phó.
Mỗi người đôi câu bàn luận, Thúy Thúy bất lực lắc đầu, trong lòng tràn ngập nỗi bi thương.
Lúc gần hết giờ làm, điện thoại trong phòng làm việc vang lên, người nghe máy nói: “Thúy Thúy, tìm cậu đấy!” Sau đó dùng khẩu hình nói với mọi người, là mẹ chồng Thúy Thúy. Thúy Thúy nghe máy, đúng lúc đó, cô Tiểu C tinh nghịch ấn nút bật loa, giọng mẹ chồng vang khắp khu văn phòng tĩnh mịch: “Thúy Thúy à, sau khi tan làm, con đến siêu thị mua chút đồ nhé. Về sớm nấu cơm đấy, con chẳng biết làm gì cả, mẹ phải dạy con từng li từng tí một, mọi người trong nhà thích ăn gì, con cũng không biết. Phải rồi, con cầm giấy, ghi những thứ cần mua vào.” Người quản lý đưa cho Thúy Thúy giấy bút, mẹ chồng nói: “Bố chồng con và Đại Lâm thích ăn thịt bò, con mua năm cân thịt bò chín, ba cân thịt bò khô, mua thêm một chai rượu vang, người già uống rượu vang tốt cho huyết quản của não, mẹ và bố chồng con vẫn uống suốt. Mẹ vừa thấy ở nhà hết mất rồi. Mua thêm ba cân mộc nhĩ, hai con cá giếc, mười túi tảo tía”. Vừa gác máy, người quản lý bèn cầm máy tính đi đến: “Thúy Thúy à, cô hãy chuẩn bị 600 tệ rồi hãy đến siêu thị, nếu không nhiệm vụ mẹ chồng cô giao cho sẽ không hoàn thành được đâu… Mẹ ơi, đi đứt nửa tháng lương rồi!” Thúy Thúy giở ví ra xem, chỉ có mấy chục tệ, ấp úng nói: “Em về nhà vay mẹ ít tiền”.
Mọi người trong phòng chỉ muốn lao vào bóp cổ cô, bắt đầu nhiếc móc cô thật ngốc nghếch. Bị mọi người mắng mỏ, thực ra Thúy Thúy cũng rất xót ruột, dù sao cũng là nửa tháng lương của mình. Nhưng đã hứa với mẹ chồng, thì phải làm thôi. Chị quản lý bực đến nỗi sắp phát bệnh tim mất, nói sau này có tuyển dụng nhân viên, trước tiên phải cho làm bài thi trắc nghiệm IQ của người đến ứng tuyển, không thì chưa già đã chết vì tức mất thôi.
Chị quản lý khuyên Thúy Thúy gọi điện cho Đại Lâm, bảo anh đi mua. Thúy Thúy làm theo, nói với Đại Lâm, mình hết tiền rồi, đọc tỉ mỉ từng thứ phải mua. Đại Lâm vui vẻ nói lát nữa sẽ đến đón cô, rồi cùng đi mua.