Thúy Thúy không thích nằm mãi ở nhà, bố mẹ kêu than mãi khiến cô bực bội. Cô liền dồn hết tinh thần vào công việc để trốn chạy sự phiền não về tình cảm. Lúc này đây, cô mong muốn nhất là làm tốt dự án của Tổng giám đốc Dương. Thúy Thúy tra cứu rất nhiều tư liệu, muốn đối phó với Tổng giám đốc Dương chỉ có thể chặn hết mọi con đường của anh ta, còn phải để anh ta nhìn thấy bị chặn hết đường như thế nào.
Bố Thúy Thúy làm về máy móc, mặc dù học vấn không cao, nhưng tự mình đọc, xem sách và vẽ bản đồ kĩ thuật nhiều năm, đến giờ đã trở thành một công nhân kỹ thuật cao, tính ra, có trình độ ngang ngửa với công trình sư. Từ nhỏ Thúy Thúy đã theo bố vào phân xưởng ô tô chơi, khiến toàn thân lấm lem dầu mỡ, nhưng cũng đã hiểu biết khá nhiều về máy móc. Ở nhà, bố thường bày các thiết bị máy móc, vẽ sơ đồ kĩ thuật, dần dần, Thúy Thúy cũng học được không ít. Lần này, Thúy Thúy cầm giấy phê chuẩn của Tổng giám đốc Ngô đi đến phân xưởng để nghiên cứu máy móc của dự án này. Nghiên cứu xong, liền đi tìm gặp Tổng giám đốc Ngô đề nghị tạm ứng trước chi phí công tác. Trong toàn quốc, có tất cả tám doanh nghiệp làm về loại sản phẩm này, Thúy Thúy phải đi đến từng nơi để tìm hiểu thật kỹ. Dù sao, Tổng giám đốc Dương ép giá thấp xuống những 20% không phải là con số nhỏ, mà không phải chỉ làm có một lần này, nhiều năm tích lại, thì tổn thất quả thật rất lớn.
Thúy Thúy vừa mới trình lên cho Tổng giám đốc Ngô bản kế hoạch, Tổng giám đốc Ngô gọi tài vụ tính toán xem cần bao nhiêu tiền công tác phí, bảo Thúy Thúy buổi chiều đến gặp ông kí tên rồi đi nhận tiền.
Thúy Thúy thận trọng gõ cửa, có người nói: “Mời vào!” Giọng nói khá quen, nhưng không phải giọng của Tổng giám đốc Ngô. Thúy Thúy bồn chồn, nhưng vẫn đi vào. Thật không ngờ nhìn thấy Tổng giám đốc Dương đang ngồi trên sô fa đọc báo, Thúy Thúy lập tức đỏ bừng mặt, vừa nhìn thấy anh ta, Thúy Thúy liền nghĩ ngay đến việc anh ta chế giễu cô hôm nọ, tiếp đến là nghĩ đến sự nhục nhã bị mẹ chồng bạt tai hai lần, nỗi nhục này, cả đời Thúy Thúy sẽ không thể nào quên được. Thúy Thúy cắn môi dưới, mặt biến sắc. Tổng giám đốc Dương thấy cô cũng rất ngạc nhiên, cố tình nhìn thật kĩ khuôn mặt cô, rồi lẩm bẩm cho mình nghe: “Hôm nay học vấn không nhiều”. Ý nói là hôm nay mặt Thúy Thúy không bị sưng nữa. Thúy Thúy giận lắm, nhưng ấp a ấp úng không nói nên lời, đành phải đứng ngây ra đó trong lòng bực bội. Tổng giám đốc Dương cũng không thèm để ý đến cô nữa, lại cúi đầu đọc báo. Tổng giám đốc Ngô nhanh chóng quay về, nhìn thấy Thúy Thúy, liền kí cho cô, kí xong, lại thấy Thúy Thúy đi một mình không được yên tâm cho lắm, cô chưa đi công tác một mình bao giờ, chớ có xảy ra chuyện bất trắc, bây giờ bên ngoài đội bắt cóc lừa đảo phụ nữ đông lắm, hoạt động rất rộng rãi.
Cuối cùng, Tổng giám đốc Ngô quyết định sai Tiểu D – công việc cũng không bận rộn lắm đi cùng với Thúy Thúy. Thúy Thúy luôn miệng nói: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ!” Tổng giám đốc Dương vẫn đọc báo, không ngẩng đầu lên, nói: “Cần đấy! Đầu óc của cô không đủ dùng đâu, cẩn thận không bị lừa bán đến lò than phi pháp ở Sơn Tây đấy”. Tổng giám đốc Ngô tiếp lời: “Cô ấy tay chân yếu ớt, sao có thể mang vác được, lò than lừa cô ấy làm gì?”Tổng giám đốc Dương cười khểnh, đặt báo xuống, ngẩng đầu lên, nói: “Để làm người an ủi”. Ánh mắt sắc lạnh như dao của Tổng giám đốc Ngô chiếu tới, Tổng giám đốc Dương lập tức im bặt.
Thúy Thúy vẫn không hiểu, cô hỏi: “an gì cơ?” Tổng giám đốc Ngô nói: “Anh ta nói tiếng nước ngoài đấy. Cháu đi đi. Nếu mua được vé thì chiều đi luôn”.
Thúy Thúy vừa ra khỏi cửa, mặt Tổng giám đốc Ngô liền tối sầm lại, nói: “Dương Chiến, tôi và bố cậu cũng có mối thâm tình bao năm, ông là một người rất nho nhã nhân hậu, đương nhiên, tôi cũng rất kính trọng ông”. Ngữ khí ông thay đổi: “Luận về tuổi tác, tôi cũng đáng tuổi chú cậu, tôi cũng nhìn cậu lớn lên từng ngày, nhìn cậu dần trưởng thành, tiếp quản việc kinh doanh của bố cậu, tôi cũng thấy mừng cho bố con cậu. Danh tiếng của cậu trong ngành này được tôn xưng là hiểm độc vô tình, giỏi tùy cơ ứng biến. Tôi luôn cho rằng đó chỉ là thủ thuật trong kinh doanh của cậu, không ngờ, ngay cả đối với một cô gái chưa hiểu biết nhiều về xã hội, cậu cũng có thể nói ra được những lời nói này!” Tổng giám đốc Dương trầm ngâm vài giây, xoa xoa mũi, đủng đỉnh nói: “Sorry, cháu xin thể hiện sự hối lỗi bằng tấm lòng chân thành nhất”. Ngữ khí rất thành khẩn, nhưng sao nghe cứ có vẻ như đang diễn kịch. Tổng giám đốc Ngô thở dài, không so đo với anh ta nữa. Tổng giám đốc Dương lại lên tiếng: “Tôi không ngờ công ty của chú lại thích nuôi cừu”.
Tổng giám đốc Ngô ngẩn người giây lát, rồi bất lực nói: “Cô ấy chính là một con cừu, cháu có thể mong ngóng biến cô ấy thành một con sói hay sao?” “Vậy thì phải xem cô ta ở trong đàn cừu hay trong đàn sói. Nếu như hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn cam tâm làm một con cừu, thì đừng trách con sói phía sau há to miệng đớp lấy. Chú à, cháu luôn tâm đắc với một đoạn thoại: Vào tiết tháng ba, cừu thích cỏ ngon, trời đông lạnh lẽo, hỏi ai nuôi sói? Lòng người thương cừu, lòng sói cô đơn, lòng trời khó đoán, thế tình như sương, sói có quy tắc của sói, sói có nguyên tắc sống của sói. Sói cũng phải sinh tồn, cũng phải nuôi dưỡng gia đình. Năm nay cháu 31 tuổi, làm sói 31 năm, cháu cảm thấy rất tốt”. Tổng giám đốc Dương cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn Tổng giám đốc Ngô đầy khiêu khích.
Tổng giám đốc Ngô trầm ngâm một lúc, nói: “Cừu có cuộc sống của cừu, sói có quy tắc của sói, chẳng thể trách được sói ăn thịt cừu, ai bảo cừu là kẻ yếu chứ. Nhưng không chừng, ngày nào đó cừu cũng sẽ biến thành sói. Ha ha. Cuộc đời con người biến đổi khôn lường, khó mà dự liệu được!”
Thúy Thúy đi công tác, Đại Lâm không hề hay biết, vẫn đợi Thúy Thúy dưới nhà mấy ngày liền, đợi mãi không thấy cô đâu, đành phải lên gõ cửa nhà Thúy Thúy. Mẹ Thúy Thúy nói cô đã đi công tác rồi. Đại Lâm hỏi: “Công việc của Thúy Thúy có cần đi công tác đâu, có phải cô ấy không muốn gặp con không?” Mẹ Thúy Thúy nói, Thúy Thúy được điều sang bộ phận nghiệp vụ rồi. Đại Lâm đành phải quay về. Mẹ Thúy Thúy vốn định nói với anh để hai vợ chồng ra ngoài sống, nghĩ lại, đợi Thúy Thúy trở về hãy nói thì hơn. Đại Lâm về nhà nói với mẹ anh về việc này.
Mẹ Đại Lâm nghĩ một lát. Ơ, hồi trước nghe Thúy Thúy nói người ở trong bộ phận nghiệp vụ của công ty lương tháng đều cả vạn tệ cơ. Đại Lâm được mẹ nhắc nhở, bỗng chốc sáng bừng hai mắt: “Phải rồi, Thúy Thúy bây giờ có thể kiếm được nhiều tiền rồi! Cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn”.
Mẹ Đại Lâm cười nói: “Mẹ cũng ủng hộ con và Thúy Thúy sống với nhau thật tốt, sinh thêm một đứa cháu trai nữa thì nhà ta sẽ vui vẻ biết bao. Mặc dù Thúy Thúy có nhiều tật xấu, không tôn trọng bề trên, nhưng con đã thích, thì mẹ ủng hộ! Mẹ chẳng phải tất cả đều vì con cả sao?” Đại Lâm vui cười tít mắt, “Mẹ, mẹ thật là tốt! Con và Thúy Thúy nhất định sẽ hiếu thuận với bố mẹ”. Mẹ Đại Lâm vừa xoa đầu con trai, vừa suy tính, “Nếu Thúy Thúy một tháng có thể kiếm được vạn tệ, thì mười vạn tệ tiền cho Bá Bá mở cửa hàng net cũng không phải là khó”.
Hôm đó, bố mẹ Đại Lâm dẫn Đại Lâm cầm một quả dưa hấu to và cam đến nhà Thúy Thúy. Vừa vào cửa, mẹ Đại Lâm đã thân mật nắm tay mẹ Thúy Thúy hỏi han đủ chuyện, vô cùng thân thiết. Dường như những chuyện không vui trước đây chưa từng xảy ra, hoặc đã là chuyện của thế kỷ trước, đã sớm tan theo mây khói. Nhìn thấy bố mẹ Đại Lâm niềm nở nhiệt tình như vậy, bố mẹ Thúy Thúy không hiểu ra sao cả, không biết lần này họ lại định hát vở kịch nào nữa đây. Bố mẹ Thúy Thúy mặc dù thật thà, nhưng không ngốc, mẹ Đại Lâm gây ra bao nhiêu chuyện, ngoài mặt họ không nói, nhưng trong lòng thì tức giận lắm. Dựa vào đâu mà đứa con gái họ vất vả nuôi dưỡng lớn khôn, để rơi vào tay mẹ Đại Lâm mặc sức hành hạ, ức hiếp?
Mẹ Đại Lâm ngồi trên ghế sô-fa, ăn dưa hấu họ đem đến mà mẹ Thúy Thúy đã gọt ra, ăn liền mấy miếng mới chịu dừng lại. Bà nắm tay mẹ Thúy Thúy, rồi bắt đầu dốc bầu tâm sự: “Ông bà thông gia à! Chính tôi là người có lỗi!” Nói xong bà khóc nghẹn, bố mẹ Thúy Thúy trong lòng buồn bực, mẹ Đại Lâm lau nước mắt, nói vào vấn đề chính: “Ông bà thông gia à, tôi sống đến ngần này tuổi đầu, ai cũng nói tôi thật thà tốt bụng, cả đời tôi không phải để người ta nói ra nói vào. Đến giờ già rồi, người khác lại nói tôi ức hiếp con dâu, thế thì sao tôi sống được chứ!” Than vãn một hồi, thấy bố mẹ Thúy Thúy không tiếp lời, bà đành phải khóc tiếp: “Hồi tôi lấy chồng, bố mẹ tôi tỉ mỉ dặn dò tôi phải hiếu thuận với bố mẹ chồng, sau khi tôi lấy bố Đại Lâm, ngày nào cũng dậy sớm nhất, nấu ăn sáng cho cả nhà, sau đó vội vàng đi làm. Hồi đó, xe bus còn ít, tôi bế Đại Lâm chen lên xe, chen chúc quá khiến thằng bé gào khóc. Tôi đưa Đại Lâm đến nhà trẻ rồi mới đi làm. Vất vả như vậy, nhưng tôi cũng không dám nhờ ai làm giúp, bố mẹ chồng vất vả cả đời rồi, đâu dám để hai cụ phải nhọc lòng nữa. Bố Đại Lâm là trụ cột trong gia đình, tôi cũng không dám hy vọng ông ấy đỡ đần việc gia đình, cho nên đành phải gắng gượng làm tốt mọi việc trong ngoài. Vất vả thì vất vả thật đấy, nhưng cả gia đình sống yên vui, thì có vất vả hơn nữa, tôi cũng không nửa lời oán thán!”
Bố Đại Lâm lén bĩu môi, nghĩ bụng: “Bà cứ tha hồ mà phét lác đi. Mà phét lác cũng phải tìm chỗ chứ, đừng có để cho tôi cười vỡ bụng! Năm đó, cái cảnh bà và mẹ tôi lao vào ẩu đả cấu xé nhau, bà đều quên rồi sao? Bà đánh cho mẹ tôi chảy cả máu mũi, khiến bố tôi uất quá mắc bệnh tim. Nếu như không vì Đại Lâm còn bé, tôi đã ly hôn với bà từ lâu rồi!” Mặc dù trong lòng oán thán, nhưng trước mắt, ông và mẹ Đại Lâm là chiến hữu chung một chiến hào, nên ông tiếp tục giữ thái độ im lặng là vàng.
Mẹ Đại Lâm nhìn khuôn mặt nồng hậu mang đậm tư tưởng truyền thống của bố mẹ Thúy Thúy liên tục gật đầu trước những lời kể vợ hiền dâu thảo của mình, tự tin lên nhiều, lại tiếp tục nói: “Bà nói xem, phụ nữ chúng ta làm dâu, cái gì cũng trọng về gia đình nhà chồng. Tôi cũng là người đi làm công ăn lương, nhưng nói thật, tôi chưa bao giờ nỡ tiêu một đồng nào cho mình. Tôi phải làm vậy là vì cái gì chứ? Chẳng phải đều là vì cái nhà này sao? Tôi keo kiệt với chính mình, nhưng lại rất thoáng với bố mẹ chồng, mỗi mùa bố mẹ chồng đều có quần áo mới, hải sâm này, tổ yến này, ở nhà lúc nào cũng có sẵn. Đến giờ, bố mẹ chồng tôi vẫn luôn ăn hải sâm tôi biếu các cụ. Không tin, ông bà hỏi bố Đại Lâm xem”. Bố Đại Lâm liên tục gật đầu, trong lòng lại nghĩ: “Bố mẹ tôi bị bà chọc tức đổ bệnh, bây giờ mà có lấy tiền của bà mua thuốc, bà đưa được một lần thì chửi mười ngày”. Mẹ Đại Lâm lại chuyển chủ đề, giọng bi ai, nói: “Sau khi Thúy Thúy được gả về, tôi vẫn luôn yêu cầu nó theo như tiêu chuẩn người con dâu ngoan trong suy nghĩ của tôi, tôi không dám mong nó giống được như tôi. Ngày nay, trong xã hội đầy cạnh tranh, lòng dạ con người cũng hẹp hòi hơn, chỉ biết nghĩ đến mình. Ôi, không phải tôi nói Thúy Thúy, tôi chỉ nghĩ rằng bố mẹ chồng dù thế nào cũng là bề trên, đều nói nuôi con dưỡng già, nếu lấy vợ mà quên đi bố mẹ, thì đó chẳng phải là súc sinh sao? Trăm điều thiện, việc hiếu là trước nhất, bọn trẻ không hiểu được, tôi đang cố gắng dẫn chúng vào con đường tốt, sợ chúng làm sai trái chuyện gì để người khác nói này nói nọ. Tôi và bố Đại Lâm đều là người luôn giữ thể diện, chỉ sợ người khác cười chê!” Bố mẹ Thúy Thúy xoay chuyển theo đề tài của bà, cảm thấy đầu óc quay cuồng điên đảo. Bà toàn nói truyền thống đạo đức đẹp đẽ từ ngàn năm của Trung Quốc, bà yêu cầu Thúy Thúy như vậy cũng phải, câu nói nào của bà cũng có lý, bố mẹ Thúy Thúy cảm thấy con gái làm dâu nhà người ta chưa tròn bổn phận.