https://truyensachay.net

Mẹ Chồng Trọng Sinh Với Con Dâu Xuyên Qua

Chương 53 - Khóc Kể Cáo Trạng

Trước Sau

đầu dòng
Cố Vãn Tình nhìn lên gặp Hậu Uyển Vân như vậy, trong lòng liền chỉ hận không được ói ra. Lại giả vờ điềm đạm đáng yêu, ngoài miệng không nói, toàn bộ ủy khuất viết trên mặt, giả vờ thâm minh đại nghĩa, một bộ dáng bức mật vàng nuốt vào trong bụng. Cố Vãn Tình cúi đầu, ánh mắt nhíu lại, nhìn thấy Phương cô cô đứng ở bên cạnh cho mình một ánh mắt trấn an. Phương cô cô là lão nhân trước mặt Thái Hậu, biết rõ tính tình Thái Hậu, thái độ của Thái Hậu, chính là thái độ của Phương cô cô, nhìn Phương cô cô đối với chính mình có nhiều chiếu cố, bởi vậy Cố Vãn Tình ngược lại không lo lắng.

Cố Vãn Tình quét mắt Hậu Uyển Vân, ánh mắt trở lại trên người Thái Hậu. Khuôn mặt Thái Hậu thân thiết, cùng Cố Vãn Tình kéo vài câu việc nhà, hỏi chút việc vặt sinh hoạt thường ngày. Thân mình Cố Vãn Tình vốn mang theo bệnh, nay càng có vẻ ra mệt mỏi hơn, bất quá nàng vẫn ngồi thẳng người, không mang theo nửa điểm yếu ớt, chẳng qua sắc mặt quá kém, Thái Hậu liếc mắt một cái liền nhìn ra thân mình nàng có bệnh nhẹ.

“Ai gia nhìn sắc mặt vương phi không tốt lắm, thân mình không khoẻ à?” Thái Hậu thân thiết hỏi.

Cố Vãn Tình cười đáp: “Hồi Thái Hậu, gần đây thân mình nô tì có chút không được tốt, bất quá đều là bệnh nhẹ mà thôi, đa tạ Thái Hậu quan tâm.”

Cố Vãn Tình vừa mới dứt lời, giọng nói Hậu Uyển Vân liền từ từ vang lên bên cạnh: “Hồi bẩm Thái Hậu, mấy ngày gần đây mẫu thân vừa làm lụng vất vả, vừa lo lắng suy tư sâu nặng, cho nên mới bị bệnh. Là Vân Nhi không tốt, không thể thay mẫu thân phân ưu.”

Trong mắt Thái Hậu hiện lên một tia ẩn ẩn bất khoái, bà cùng Bình Thân vương phi đang nói chuyện, Hậu Uyển Vân như thế nào chạy đến sáp vào. Tuy mới vừa rồi Thái Hậu biểu hiện rất yêu thích Hậu Uyển Vân, nhưng cũng đều là nhìn mặt mũi An Quốc Công cùng Chiêu Hòa công chúa, nay Hậu Uyển Vân tùy tiện xen mồm, trong lòng Thái Hậu mơ hồ có chút không thoải mái: trước mặt Thái Hậu công chúa, đều có thể nhảy vào họng mẹ chồng nàng ta, ai biết ở Khương gia có thể nhảy ra sóng gió gì nữa! Lần trước không phải kêu Phương cô cô đi chỉ điểm nàng ta sao, như thế nào không chút tiến bộ? Mệt nàng vẫn là con dâu Thái Hậu tự mình chỉ hôn, thật sự là quăng mất mặt Thái Hậu!

Bất quá Thái Hậu chính là Thái Hậu, tuy rằng trong đầu không thoải mái, bất quá lại không biểu hiện ra khác thường, cũng không tiếp lời nói của Hậu Uyển Vân, mà ôn hòa cười nhìn phản ứng của Cố Vãn Tình – người làm mẹ chồng này. Cố Vãn Tình chỉ nhìn Hậu Uyển Vân liếc mắt một cái, tươi cười trên mặt một tia buông lỏng đều không có, cũng không tiếp lời nói của Hậu Uyển Vân, mà là ngăn đề tài, nói: “Cửa ải gần cuối năm, trong cung tất bật rất nhiều chuyện, mong Thái Hậu bảo trọng phượng thể, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu đều khoẻ mạnh, mới là phúc khí của những thần tử chúng nô tì.”

Chiêu Hòa công chúa luôn luôn im lặng thưởng thức ca múa. Lúc đó nàng còn khuê nữ, bị Thái Hậu cùng hoàng đế bảo hộ vô cùng tốt, tuy nói thân ở cung đình – cái chỗ vũng bùn tranh đấu, lại cực ít khi gặp chuyện lục đục với nhau, cho nên tâm tư Chiêu Hòa công chúa vẫn đơn thuần, rất dễ dàng dễ tin người bên ngoài. Nay nàng đã gả làm vợ người, tuy là công chúa, thân phận tôn quý, nhưng dù sao cách cung đình, ở tại phu gia, mặc dù không có mấy chuyện di nương con vợ kế sốt ruột, nhưng là quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu, tiểu cô, khó tránh khỏi có chút mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Phu gia Chiêu Hòa công chúa là hào môn thế gia cực có uy vọng ở Thiên triều, tiểu cô của nàng còn chưa xuất giá, ở trong nhà rất được cha mẹ cùng huynh trưởng yêu thích. Gặp tiểu cô đó, cũng làm cho Chiêu Hòa công chúa kiến thức đến cái gì gọi lòng người hiểm ác, cái gì kêu khẩu Phật tâm xà. Hiện tại Chiêu Hòa công chúa, rút đi tính trẻ con, có vẻ thành thục rất nhiều.

Cố Vãn Tình nhìn tiểu cô nương từng là bạn chơi chung với mình không còn xúc động đơn thuần, trong mắt thêm vài phần vui mừng. Chiêu Hòa công chúa như cũng cảm ứng được, hướng Cố Vãn Tình nhìn thoáng qua, đối diện ánh mắt của Cố Vãn Tình, chỉ nhìn thoáng qua, tâm thần liền lung lay. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, đều là xa lạ, Chiêu Hòa công chúa xác định chính mình chưa bao giờ gặp qua vị Bình Thân vương phi này, nhưng không biết vì sao, từ ánh mắt của nàng cảm giác được quen thuộc khác thường. Chiêu Hòa công chúa cảm giác, một ánh mắt đó là quan tâm phát ra từ nội tâm. Tâm tư Chiêu Hòa công chúa bị Cố Vãn Tình hấp dẫn, cũng không có tâm thưởng thức ca múa, mà là âm thầm lưu tâm động tĩnh bên này.

Hậu Uyển Vân cúi đầu, cắn môi, nàng ta vốn định nương cơ hội này đem chuyện lần trước Họa di nương khó sinh nói ra, tốt xấu cũng muốn làm cho Thái Hậu cảm thấy Cố Vãn Tình không có cách trị gia, tương lai nàng ta làm con dâu trưởng khẳng định sẽ chấp chưởng gia nghiệp, khi đó cũng tốt có người làm chỗ dựa cho nàng ta. Chính là mẹ chồng ác độc giảo hoạt đó, lại đem đề tài đá văng qua một bên!

Thái Hậu gặp thái độ Cố Vãn Tình vẫn tươi cười, trong đầu có chút khen ngợi, vương phi này nhìn lên chính là một người hiểu được đại cục, thông tình đạt lý. Nếu Cố Vãn Tình trước mặt mọi người tỏ vẻ bất mãn với Hậu Uyển Vân, thì cũng liền quá mất thể diện, có cái gì muốn nói có thể lưu lại sau khi về nhà đóng cửa lại rồi chậm rãi nói, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài.

Thái Hậu tiếp lời Cố Vãn Tình, còn nói tới việc vặt trong cung, một hồi nói Nam Cương lần này tiến cống kỳ trân dị bảo, một hồi nói Tây Bắc đưa công chúa đến hòa thân. Cố Vãn Tình chỉ mỉm cười nghe, ngẫu nhiên nhẹ giọng hỏi vài câu, giọng nói dễ nghe, thái độ dịu ngoan ấm áp, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh. Đối mặt với đương kim Thái Hậu, vừa không sợ hãi rụt rè, lại không cố ý lấy lòng, biểu hiện vừa hào phóng lại khéo léo, không mang theo một chút hẹp hòi nào. Lần trước Phương cô cô đi Khương phủ thấy Cố Vãn Tình, trở về tại trước mặt Thái Hậu đối với vị Bình Thân vương phi này khen ngợi không dứt. Phương cô cô là lão nhân trong cung, người có thể được Phương cô cô tán thành, liền ngay cả Thái Hậu cũng dậy hứng thú, lúc trước phong cáo mệnh phu nhân tiến cung, Thái Hậu vừa mới ra cung đi Nam uyển không ở trong cung, hai người không gặp mặt. Nay nương yến hội lần này kêu Vương phi mời đến, Thái Hậu tận mắt nhìn thấy, vương phi quả nhiên là một người trầm ổn cẩn thận, tuy rằng xuất thân thứ nữ, trước khi xuất giá cũng chưa từng nghe nói qua có người như vậy, nhưng hình dung khí độ không hề kém cỏi nửa phần so với người trong cung, không phụ Phương cô cô thưởng thức.

Hậu Uyển Vân thấy Thái Hậu cùng Cố Vãn Tình nói chuyện càng xả càng xa đề tài, không khỏi có chút lo lắng, trùng hợp lúc này có cung nữ đang cầm dưa và trái cây tươi mới tiến vào, Thái Hậu cùng Cố Vãn Tình đều quay lại nhìn dưa và trái cây. Hậu Uyển Vân linh cơ vừa động, nhanh chóng tự mình đi tiếp mâm đựng trái cây đó, đầu tiên là tự tay nâng cho Thái Hậu cùng công chúa, rồi sau đó cầm mâm đựng trái cây đi đến bên người Cố Vãn Tình, kính cẩn nghe theo nói: “Mấy dưa và trái cây này đều rất ngon, thời tiết bên ngoài này ăn không đến đâu. Mấy ngày liền mẫu thân làm lụng vất vả, để cho con dâu phụng dưỡng mẫu thân dùng chút đi.”

Trong mắt Cố Vãn Tình mang theo ý cười, nói: “Vân Nhi có lòng.”

Cung nữ lấy vài miếng tươi mới đưa cho Thái Hậu, Thái Hậu nhấm nháp một ngụm, cười nói: “Dưa và trái cây này là sai người trồng ngay gần ôn tuyền, nhờ khí nóng, nên ở trong thời tiết này mới nở hoa kết quả. A đúng rồi, khi Vân Nhi chưa xuất giá, không phải làm Lưu Ly ốc cái gì đó sao? Nghe nói bên trong bốn mùa như xuân, liền ngay cả mùa đông đều có nhiều loại hoa như gấm, có thể ăn hoa quả tươi bốn mùa. Không bằng Vân Nhi ở Khương phủ cũng tạo lấy một cái để cho mẫu thân ngươi lúc nào cũng có thể ăn dưa và trái cây tươi mới.”

Ở triều đại này lưu ly vẫn là vật lạ mắc tiền, năm đó Hậu Uyển Vân căn cứ tâm lý đứa nhỏ luyến tiếc sẽ không dụ được sói đến, nên mới dốc sạch túi bỏ ra những thứ được ban thưởng mới được một gian, còn là vì mưu đồ tài sản mẹ cả. Nay mẹ chồng ác độc này khắp nơi khó xử nàng ta, lần trước nương chuyện quấn chân hung hăng gõ nàng ta một bút, nay tài chính dệt tạo phường đang lâm vào khó khăn, đang căng thẳng thiếu bạc, mới phải bán một gian nữa. Huống hồ biện pháp cây quất ăn cùng cua gạch đó dùng không đến trên người Cố Vãn Tình, bởi vì Cố Vãn Tình bình thường cũng không thích ăn hai loại này, bình thường căn bản là không chạm vào.

Thâm hụt tiền mua bán trong lòng Hậu Uyển Vân là một vạn lần không muốn. Nàng ta cưỡng chế khóe miệng run rẩy, tận lực làm cho chính mình cười tự nhiên, nói: “Thái Hậu nói đúng, nếu như mẫu thân thích, Vân Nhi lại vì mẫu thân xây dựng một gian.”

Cố Vãn Tình nhanh chóng cười nói: “Hồi Thái Hậu, nô tì cũng nghe nói qua chuyện Lưu Ly ốc, nghe nói năm đó phu nhân An Quốc Công nói thích ăn trái cây tươi mới ở Giang Nam, nhưng khổ nỗi kinh thành đường xá xa xôi, không kịp ăn, Vân Nhi đứa nhỏ này hiếu thuận, không tham luyến tiền tài, xây dựng Lưu Ly ốc đó cho mẹ cả con bé ăn quả đầu mùa. Nhưng đó là một mảnh hiếu tâm Vân Nhi đối với mẫu thân của mình, dù sao cũng là mẫu thân nhà mẹ đẻ, nô tì làm mẹ chồng như thế nào không biết xấu hổ để cho con dâu tiêu pha.”

Cố Vãn Tình vừa nói xong lời này, Hậu Uyển Vân không đáp ứng cũng phải đáp ứng rồi. Nếu nàng ta từ chối không chịu, liền rõ ràng nói không thân thiết với mẹ chồng bằng mẹ cả nàng ta, thân sơ có khác, phân lượng phần hiếu tâm đó cũng không giống nhau.

Vì thế Hậu Uyển Vân vội vàng nói: “Mẫu thân đừng khách sáo như vậy, cũng là trồng ít dưa và trái cây cho mẫu thân dùng điều dưỡng thân mình, chỉ cần thân thể mẫu thân khỏe mạnh hơn, Vân Nhi liền an tâm. Bạc bất quá là vật ngoài thân, làm sao trọng yếu hơn so với mẫu thân được.”

Thái Hậu cười tủm tỉm nhìn Hậu Uyển Vân, mới vừa rồi nàng ta thị sủng mà kiêu xen mồm, nay phải cho nàng ta chút giáo huấn, chịu chút đau khổ mới được. Hai chữ “Hiếu Thuận” không phải chỉ nói ngoài miệng như thế, lời hay ai mà không biết nói, tóm lại khen Hậu Uyển Vân hai câu lời hay lại không uổng bạc, Thái Hậu cười như nở hoa, liên tục khen ngợi nói: “Vân Nhi đứa nhỏ này chính là hiếu thuận, Chiêu Hòa à, con cần phải học hỏi nhiều vào, cẩn thận phụng dưỡng cha mẹ chồng.”

Chiêu Hòa công chúa cười nói: “Vâng, nữ nhi đã biết.”

Chỉ vì hai chữ “Hiếu Thuận” trong miệng Thái Hậu, lần này Hậu Uyển Vân lại chảy ra không ít máu. Chính mình cáo trạng còn không có mở miệng đâu, trước hết phải móc ra một đống bạc lớn, Hậu Uyển Vân không khỏi cảm thấy bị móc thịt, nhìn sắc trời càng ngày càng trễ, nếu không nói ra chỉ sợ Thái Hậu liền muốn hồi cung đi ngủ, Hậu Uyển Vân có chút thấp thỏm nóng nảy.

Cố Vãn Tình nhìn thần sắc Hậu Uyển Vân, biết trong lòng nàng ta không cam lòng, muốn ở trước mặt Thái Hậu uyển chuyển cáo trạng mình mới cam tâm. Cố Vãn Tình lấy khối dưa và trái cây đặt ở trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, trong lòng tính toán: Hậu Uyển Vân chỉ nghĩ đến chuyện Họa di nương khó sinh lấy Bạch Điệp Lam Điệp tự sát chấm dứt, vẫn chưa truy tra ra càng nhiều chuyện khác, lại càng không liên lụy đến trên người Hậu Uyển Vân nàng ta, nhưng nàng ta lại không biết, cha chồng nàng ta – Khương Hằng đệ nhất quyền thần đương triều, đã âm thầm điều tra xong. Cho dù Thái Hậu thật sự truy cứu đến chuyện Cố Vãn Tình trị gia không nghiêm, Cố Vãn Tình cũng có thể xuất ra chứng cớ. Huống hồ… Hừ hừ, nếu là sự thật chấn động này bị bung ra, còn không biết người nên lo lắng hãi hùng là ai đâu!

Quả nhiên, sau khi Hậu Uyển Vân hầu hạ Cố Vãn Tình dùng vài miếng dưa và trái cây, vành mắt bắt đầu phiếm đỏ. Cố Vãn Tình rất phối hợp chủ động khơi mào đề tài, nói: “Vân Nhi đây là làm sao vậy? Hôm này là ngày tốt, sao lại khóc?”

Hậu Uyển Vân dùng khăn xoa xoa mắt, miễn cưỡng cười nói: “Vân Nhi nhìn mẫu thân bộ dáng tiều tụy, trong lòng khó chịu, đau lòng mẫu thân mấy ngày liền làm lụng vất vả.”

Chiêu Hòa công chúa một mực yên lặng không lên tiếng, lúc này cũng đột nhiên mở miệng, nói: “Vương phi vất vả, gần cửa ải cuối năm, công việc rất nhiều. Nhưng không đến mức mệt bị bệnh a, đừng nói trong nhà ngay cả một người giúp đỡ đều không có chứ?”

Lời này của Chiêu Hòa công chúa, ngầm nói Hậu Uyển Vân không giúp mẹ chồng phân ưu. Nhưng lúc này Hậu Uyển Vân lòng như lửa đốt muốn cáo trạng, trong lúc nhất thời không có nghe ra Chiêu Hòa công chúa ý tại ngôn ngoại, còn tưởng rằng Chiêu Hòa công chúa giống như thường lui tới đến giúp chính mình nói chuyện, cố ý hùa theo lời của mình, đẩy ra đề tài.

Vì thế Hậu Uyển Vân rút thút tha thút thít nói tiếp, cong cong vòng vòng tránh nặng tìm nhẹ nói ra chuyện Họa di nương khó sinh, mấy di nương khác liên hợp nha hoàn tác loạn, Cố Vãn Tình tra án hồ đồ, cố ý bao che nha hoàn của hồi môn, làm cho chứng nhân mấu chốt chết ở trong lao. Trong lời nói đều là đau lòng mẹ chồng vất vả, công việc quản gia không dễ dàng, nhưng ý tứ bên ngoài, lại đều là nói mẹ chồng vô năng, ngay cả hậu trạch đều quản không tốt, thậm chí suýt nữa đem mạng của trưởng tôn Khương gia đáp đi vào. Thậm chí còn ẩn ẩn lộ ra trách cứ mẹ chồng không nên an bài cho trượng phu của mình nhiều phòng di nương như vậy, làm cho đại phòng chướng khí mù mịt.
alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc