Đây nhất định là một đêm không ngủ, có lẽ bởi vì lần đầu tiên Vương Hiểu Thư chủ động và phối hợp, Z dường như có phần đòi hỏi quá độ.
Khi hắn buông tha cô, mặt trời đã nhô lên ở chân trời, mà cổ họng của cô cũng đã khàn khàn.
Vương Hiểu Thư mệt mỏi tựa vào lòng hắn, mặc vào quần áo mà hắn đã giúp cô tẩy sạch, hắn nói bên tai cô: "Đi theo, tôi giúp em sửa sang lại một chút."
Vương Hiểu Thư ngơ ngác nhìn hắn: "Đi đâu?" Nhìn cô có vẻ mệt mỏi kiệt sức.
Z ôm cô lên, đi vào căn nhà tối như mực, giẫm lên ván gỗ đi tới lầu hai, xoay đèn bàn khắc gỗ bên cạnh tủ quần áo nhìn trông vô cùng cũ kỹ, một loạt phím ấn và một cái nút phân biệt vân tay bắn ra từ chỗ điêu khắc, Z nhanh chóng ấn vài cái, đặt ngón trỏ tay phải lên cái nút, một tiếng ầm ầm vang lên, bức tường nhìn trông vô cùng chắn chắn dần dần xảy ra biến hóa.
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn mặt tường dần dần biến mất, thay vào đó là một đường hầm dốc thông xuống dưới giống thông đạo dưới đất của phòng thí nghiệm ở phụ cận Lượng Tử của Z như đúc.
Có thứ không tốt đẹp bỗng hiện lên trong đầu cô, người Vương Hiểu Thư cứng lại.
Z thấy được, nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Người ở nơi này đều đã rời khỏi."
Hắn chỉ nói một câu như vậy, cũng không nói rời đi là những thí nghiệm thể cấp bậc khác hắn, hoặc là nhân viên nghiên cứu, hay là người bị tiêm H+.
Vương Hiểu Thư thở phào nhẹ nhõm, gạt bỏ những chuyện đã từng xảy ra ra khỏi đầu, càng kiên định muốn Z làm nhiều chuyện tốt để bù lại những việc ác hắn từng làm, ít nhất như vậy có thể an ủi lương tâm của cô một chút.
Đương nhiên, nếu hắn có thể chế tạo thuốc để zombie khôi phục bình thường, cô sẽ càng vui vẻ.
Z ôm Vương Hiểu Thư đi vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất, trải qua vài cánh cửa thủy tinh có mật mã, bọn họ đứng ở một căn phòng bày đầy dụng cụ thí nghiệm cao cấp.
Vương Hiểu Thư đứng xuống dưới, nhìn gian phòng không nhỏ này một lần, cuối cùng nhìn Z với ánh mắt nghi hoặc.
Z đẩy mắt kính, nói: "Đây là phòng trước đây của tôi." Hắn chỉ vào dụng cụ bịt kín thủy tinh, "Đây chính là nơi mà 26 thí nghiệm thể từng ở."
Vương Hiểu Thư nhìn vào một cái lồng, có phần hiểu ra thứ giam giữ zombie dị biến thiết kế dựa vào cái gì. Dường như nhân vật phản diện và nhân vật nguy hiểm đều được đãi ngộ như nhau, cho tới bây giờ đều là bị nhốt ở trong thứ gì đó. Hơn nữa, loại dụng cụ này giống như sẽ không bao giờ cũ kỹ và hư hao, mặc dù đã hai mấy năm trôi qua, gian phòng thí nghiệm này vẫn giống như mới.
Z thuận theo, chuyển đề tài, chỉ vào một cánh cửa: "Bên kia là phòng tắm, tôi đi tìm mấy bộ quần áo cho em, thuận tiện chuẩn bị chút đồ, em tắm rửa trước đi." Hắn xoay người rời đi, dáng người cao gầy biến mất trong hành lang.
Vương Hiểu Thư vuốt nhẹ cánh tay, cảm thấy chỉ cần hắn vừa rời đi, cô liền mất tự nhiên và chột dạ.
Mang theo loại dự cảm xấu này, Vương Hiểu Thư thư thái tắm nước nóng. Cô vô cùng tò mò tại sao trong tận thế mà nơi này vẫn duy trì trạng thái hoàn hảo như vậy, nhưng cô lại nghĩ tới người sở hữu của nơi này, sự tò mò bỗng không còn sót lại một chút nào.
Đúng lúc cô tắm rửa xong thì Z về tới đây, hình như hắn cũng rửa mặt qua, sợi tóc trên trán còn ướt át, trong áo dài trắng không nhiễm một hạt bụi là đồ phòng hộ cao cấp.
Đồ phòng hộ này nhìn không có gì khác áo sơ mi và quần dài mà hắn thường mặc, chỉ bó sát một chút mà thôi. Bên hông hắn đeo bao súng, mơ hồ có thể thấy được súng lục màu bạc tinh xảo, nhìn xuống dưới, giày bó màu đen làm hắn trông càng cao gầy và già giặn hơn.
"Thay xong quần áo thì chúng ta rời đi." Z đưa cho Vương Hiểu Thư bộ quần áo cùng kiểu dáng mà hắn mặc, nhưng số đo nhỏ hơn nhiều, thiết kế cũng thích hợp với hình thể nữ tính hơn.
Vương Hiểu Thư gật đầu, nhận lấy rồi vào phòng tắm thay, lau khô tóc đen rồi đi ra.
Z nhìn bộ dáng của cô, hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên không biết là đang nghĩ gì, hắn xoay người dẫn cô đến một căn phòng, mở ra tủ đứng dựa vào tường, để cho cô lựa chọn đôi giày phù hợp.
Vương Hiểu Thư nhìn ngăn tủ đầy đồng phục, mắt mở to, nhanh chóng tìm số đo thích hợp với mình, đi giày vào, không nói một lời tới bên cạnh Z.
Cô vừa ra ngoài, cảm thấy không khí xung quanh đục ngầu hơn nhiều, Vương Hiểu Thư nhịn thở một lát, sau mười giây mới thả lỏng.
"Trời đã sáng a." Z tiếc nuối nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, có vẻ không biết nói gì, giọng thật nhỏ hơn nữa đọc từng chữ không rõ. Vương Hiểu Thư không nghe rõ, dường như hắn cũng không muốn để cô biết hắn nói gì, cũng không giải thích mà đưa cô ra ngoài.
Vương Hiểu Thư muốn đuổi theo hỏi xem hắn vừa nói gì, nhưng không ngờ hai người vừa ra khỏi nhà, liền thấy trong sân vốn nên yên tĩnh không một bóng người lại xuất hiện một người.
Người nọ mặc váy trắng bằng vải bố, có một đầu tóc đen dài đến eo, đang ngồi chơi xích đu.
Nghe được tiếng bước chân từ sau truyền đến, người kia quay đầu, khuôn mặt non nớt khoảng 15 16 tuổi của cô lạnh như băng, ánh mắt âm trầm nhìn Vương Hiểu Thư và Z thật chăm chú.
Nếu không phải trời đã sáng, Vương Hiểu Thư sẽ nghĩ rằng mình gặp quỷ, cũng không biết là bởi vì Z ở bên cạnh cô, hay bởi vì có dị năng mà lòng càng thêm yên ổn.
Cô cảm thấy mình không nhát gan như trước kia, bị một cô gái có cách trang điểm và biểu cảm thật "quỷ" như vậy nhìn chằm chằm, cô lại không lui bước và e ngại.
"Cuối cùng hai người cũng ra." Thiếu nữ ý tứ sâu xa nhìn bọn họ, "Tôi còn nghĩ hai người muốn tiếp tục làm chuyện vừa rồi ở bên trong chứ."
". . . . ." Vương Hiểu Thư không thể tin được nhìn thiếu nữ, "Cô nhìn thấy?"
Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng: "Tôi vẫn luôn ở đây, muốn không thấy cũng khó."
Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, ánh mắt lên án và vẻ mặt hối hận làm Z hiểu rõ có lẽ về sau cô sẽ không bao giờ chủ động giống như tối hôm qua nữa: "Có một người ở gần đây mà anh không phát hiện sao?" Cô hoài nghi hỏi.
Z há mồm, ánh mắt chuyển về phía khác, không có lương tâm nói dối: "Không phát hiện."
Lần này không có tác dụng, Vương Hiểu Thư cười nhạt nhìn hắn, tiểu cô nương trực tiếp thay cô tỏ vẻ khinh thường Z: "Đừng giả vờ, từ lúc vào cửa anh đã biết tôi ở đây, chẳng qua anh không muốn mình bị quấy rầy, cho nên mới cố ý không nói." Tiểu cô nương hết sức cảm khái nói, "Lúc làm chuyện đó với vị tiểu thư này anh nhìn tôi không dưới mười lần, khẳng định là đang rối rắm có nên bắt tôi lại hay không."
. . . Không ngờ là hiện trường trực tiếp, Vương Hiểu Thư trợn mắt nhìn trời, quả nhiên thế giới này sẽ dạy dỗ người ta thành một kẻ thiếu tâm nhãn từ đầu đến đuôi.
Z luôn không là người bị vây trong hoàn cảnh xấu, ngoại trừ đối mặt với Vương Hiểu Thư, giờ phút này cũng không ngoại lệ.
Lúc trước hắn luôn ngậm miệng không nói thực ra là muốn bớt việc, bởi vì nha đầu kia đi ra, Vương Hiểu Thư hiển nhiên muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, cùng với tự mình giải thích, không bằng mượn miệng người khác mà nói, vậy cũng miễn đi khả năng cô nghi ngờ.
Thấy kế hoạch của mình cần phần kết, Z lấy mắt kính trong túi áo dài trắng ra, lau rồi đeo lên, nhìn tiểu cô nương kia từ trên xuống, ánh sáng trắng lóe trên thấu kính, thân phận của người này đã được xác nhận.
Mắt kính của Z không phải vì cận thị mới đeo, kính mắt của hắn đã được xử lý đặc thù, tương đương với một máy tính mini, có thể quét hình tất cả người mà hắn thấy, tìm ra tin tức liên quan từ kho số liệu khổng lồ, đây cũng là lí do vì sao hắn chưa từng gặp đám người Vương Hiểu Thư và Âu Dương mà chỉ nhìn một cái đã nhận ra bọn họ, lại hiểu rõ bọn họ như lòng bàn tay.
Giờ khắc này, bởi vì góc độ ban đêm không thích hợp và ánh sáng không đủ mà xem xét không rõ ràng nay đã đạt thành, khóe miệng Z nhếch lên, mở miệng nói với Vương Hiểu Thư: "Trước đây tôi nói với em về thống đốc Tiêu Tùng của Nguyên Tử, em còn nhớ rõ chứ?"
Vương Hiểu Thư không biết vì sao hắn bỗng nhiên nói vậy, không hiểu gật gật đầu.
Tiểu cô nương nghe thấy Z nhắc đến tên Tiêu Tùng, sắc mặt lập tức cứng lại, vẻ đắc ý và khoe khoang vừa rồi lập tức biến mất, biểu cảm khó coi lườm Z, nhỏ giọng hỏi: "Anh biết hắn?"
"Không." Z phủ nhận.
"Quả nhiên lại một kẻ cố làm ra vẻ." Tiểu cô nương thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Z cười nói: "Cô nói sai rồi, tôi không chỉ biết Tiêu Tùng, tôi biết tất cả mọi người."
Tiểu cô nương nhìn dáng người cao ngất của Z, hắn tắm mình trong ánh mặt trời mỏng manh sáng sớm, toàn thân bao phủ một đám sương nhàn nhạt, tại góc độ nào đó, nhìn giống như tự mang theo ánh sáng nhu hòa. Khi hắn cười, đuôi mắt xếch lên, khóe miệng xinh đẹp nâng lên, mỗi một tấc đều khiến tiểu cô nương mới biết yêu xuân tâm nảy mầm.
Nhưng mà, đây cũng không phải cô bé bình thường, mặc dù đối mặt với loại sắc dụ như vậy, cô vẫn giữ vững đạo phòng tuyến cuối cùng: "Anh nói dối." Cô cũng không biết là đang tự thuyết phục mình hay chất vấn Z.
Z lại vô cùng lạnh nhạt, nhưng thời điểm hắn không lạnh nhạt cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay: "Tiêu Nhã Nhã, 15 tuổi, là em gái ruột của thống đốc Nguyên Tử Tiêu Tùng." Hắn giới thiệu cho Vương Hiểu Thư, "Tiêu Tùng vô cùng yêu mến muội muội này, gần như 24 giờ đều có người quản lý, cô ta có thể chạy được quả là kỳ tích." Hắn dùng giọng điệu cảm thán nói.
Lại nói tiếp, Tiêu Tùng còn để ý người nào ngoại trừ Y Ninh, vậy chính là muội muội của hắn.
Đặt ở hiện đại, Tiêu Tùng chính là muội khống điển hình, thực ra hắn còn có một muội muội, nhưng không phải cùng cha cùng mẹ, cho nên cảm tình không sâu như vậy. Nhưng Tiêu Nhã Nhã và hắn cùng lớn lên từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu sắc đến mức không bình thường.
Trong nguyên tác, Y Ninh bắt Tiêu Nhã Nhã rồi mới được Tiêu Tùng yêu mến, mà Vương bánh bao chỉ là một cái bánh bao, mặc cho Tiêu Nhã Nhã chèn ép thế nào cũng không đánh trả, dè dặt bảo trì tố chất mà con gái của một thống đốc nên có, người ta sẽ thích cô mới là lạ.
Làm rõ người tới là ai, Vương Hiểu Thư không khỏi thở dài, quả nhiên vẫn không chạy thoát khỏi nhân vật trong tác phẩm, xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
"Anh!" Tiêu Nhã Nhã hiển nhiên bị Z kích thích, cô chạy khỏi xích đu, dường như muốn vọt tới trước mặt bọn họ, nhưng tới trước bọn họ một mét bỗng dừng lại, nắm chặt tay im lặng một lúc lâu, giống như đang suy nghĩ có tiến lên hay không.
Mà đúng lúc này, đám người Y Ninh đợi không thấy Vương Hiểu Thư và Z quay về liền tìm tới, người đầu tiên đi vào là Yusuke Miyazaki, hắn nhìn một cái liền thấy Tiêu Nhã Nhã, sau đó là thấy Vương Hiểu Thư, tiếp theo là Z, cuối cùng ngỡ ngàng một lát, lui về phía sau cung kính chào: "Rất xin lỗi, đã quấy rầy." Nói xong, xoay người muốn chạy.
Âu Dương ngăn hắn lại, không kiên nhẫn nhíu mày hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
Yusuke Miyazaki nghiêm túc nói: "Quấy rầy người khác xử lý việc tư là không đúng, chúng ta hẳn nên để người ta có không gian riêng."
Khóe miệng Âu Dương giật giật, không hề để lời nói của hắn vào trong lòng, đi vào sân giống như chủ nhân, nghênh ngang đánh giá tòa nhà này, còn có cả một nam hai nàng đang giằng co.
Y Ninh đi bên cạnh Âu Dương, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Nhã, hai tay đặt ở đằng sau, không biết đang tính toán cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Vương Hiểu Thư nhìn về phía Z, Z đi một bước dài tới trước, Tiêu Nhã Nhã sợ hãi như chuột thấy mèo, chạy nhanh như bay về phía cửa, mà Yusuke Miyazaki đứng ở cửa liền biến thành bia ngắm của cô, bị đụng lảo đảo.