Trong ánh mắt ôn nhu của Vương Hoằng, Trần Dung lại gật đầu, khẽ nói: “Có từng nằm mơ.”
“Trong mơ nàng có vui mừng không?”
Trần Dung rơi lệ, nức nở nói: “Vui mừng, sao có thể không vui chứ?”
Vương Hoằng thoải mái cất tiếng cười to. Chàng cúi đầu cọ cọ lên tóc Trần Dung, vẻ đắc ý trên mặt không thể che giấu.
Dũ Chí trừng mắt nhìn hai người, chậc chậc liên thanh, thở dài: “Xem đi xem đi, vì thấy phụ nhân này vui vẻ mà cũng không biết bản thân đang ở nơi nào …… Theo ta thấy tiểu tử này cố ý nói cái gì thân vô nhị phụ, vì thời khắc vui thích này mà thôi.”
Hắn lắc đầu cảm khái: “Năm đó Chu U vương vì nụ cười của mỹ nhân mà không tiếc gió lửa diễn chư hầu, hiện nay Vương Thất lang vì một giọt lệ của mỹ nhân, ngay cả thân vô nhị phụ cũng thốt ra. Đều là người hoang đường mà.”
Hoàn Cửu lang cũng đi theo liên tục lắc đầu, vẻ mặt hắn có vẻ nghiêm túc: “Khó trách thế nhân đều nói, một thiếu niên mê muội vì nữ sắc đều sẽ làm việc hoang đường, hôm nay mới biết, cổ nhân nói có bao giờ sai.”
Lời này vừa vang lên, Lan Chi cười ha hả, vui vẻ nói: “Nghe khẩu khí của Cửu lang, ngươi không còn là thiếu niên nữa sao?”
Hoàn Cửu lang ngẩn ra, đảo mắt cũng theo hắn cười ha hả.
Tịch dương nhạt dần, tiếng đàn cũng nhỏ đi.
Nhảy xuống thuyền con, Trần Dung và Vương Hoằng ngồi trên xe ngựa, rời khỏi trời xanh nước biếc này.
Trần Dung nằm trong lòng Vương Hoằng, không biết vì sao, nước mắt nàng vẫn rơi đều…… Kinh hỉ mà nằm mơ cũng không thể có này hoàn toàn khiến nàng cảm động, khiến nàng ngây người. Giờ khắc này, Trần Dung cảm thấy ông trời đã quá yêu thương mình. Rõ ràng là trộm lại được sinh mệnh, vậy mà còn để nàng gặp gỡ một người yêu nàng đến thế, mà quan trọng hơn là, người này cũng là người mà nàng yêu đến tận xương tủy.
Trong cuộc sống, còn có hanh phúc nào lớn hơn thế này nữa?
Vương Hoằng ôm nàng, cúi đầu mỉm cười, tràn ngập đắc ý, còn có thỏa mãn.
Sau khi xe ngựa đi qua quan đạo, từng đợt tiếng ồn ào bắt đầu lọt vào tai. Bắt đầu Trần Dung còn vô tâm chú ý, sau đó, nàng vô ý xem xét, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đây là đi đâu?” Phương hướng này, rõ ràng không phải đi đến Kiến Khang.
Vương Hoằng khẽ cười nói: “Đoàn xe chờ ở phía trước. Ta sẽ quy ẩn.”
Trần Dung biết, hóa ra lúc này sẽ rời khỏi thành Kiến Khang.
Nàng quay đầu lại, nhìn phương hướng của thành Kiến Khang, thì thào nói: “Hoàng thất nơi đó?”
Vương Hoằng rũ mắt, thản nhiên nói: “Gia tộc Thái Hậu ra tay làm không ít chuyện ác, ngay cả bản thân bà ta cũng có hành vi không đúng. Ta dùng tin tức này để đổi lại sự an bình cho nàng.” Chàng mỉm cười nhìn Trần Dung: “Hiện tại A Dung có bị bắt vào hoàng cung, cũng sẽ có người lặng lẽ cứu nàng về bên cạnh ta.”
Trách không được, dựa theo lời của chàng, khi ra khỏi thành, hộ vệ canh giữ ở cửa thành là do người khác bài trí sao? Đúng rồi, giao dịch này đã được quyết định ngầm trong nội bộ, các quý tộc không biết, cho nên sự truy lùng chỉ diễn ra cho có lệ mà thôi.
Trần Dung cả kinh, vội la lên: “Chàng như vậy, có thể đắc tội với các nàng hay không?”
“Tất nhiên là sẽ đắc tội.”
Nhìn vẻ mặt bất an của Trần Dung, Vương Hoằng khẽ cười, chàng vuốt ve khoảng giữa hai hàng lông mày nàng, cười nói: “Hài tử ngốc, đắc tội thì thế nào? Đó là đối Tư Mã thị mà nói, ta kết thành oán cừu với gia tộc của Thái Hậu cũng là chuyện tốt.”
Không biết vì sao, hiện tại chàng không muốn nhìn thấy bộ dạng sầu lo như vậy của nàng, lập tức giải thích: “A Dung yên tâm, ta sẽ không làm việc ngu xuẩn đâu. Vì xóa bỏ Địa Hạ Ám quán, ta tung ra lệnh tập kết của trưởng tử Vương thị chỉ có thể sử dụng một lần trong đời kia, cũng là đạo lý tự bảo vệ mình thôi. Những năm gần đây ta chưởng quản vũ lực cùng thế lực ngầm của gia tộc, thực làm cho người ta kiêng kị, hiện tại ta dùng lệnh bài này, đủ để cho thấy ta thật sự nản lòng thoái chí, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ quy ẩn.” Ngay cả Kiến Khang vương bị đột tử kia cũng là do chàng giết chết. Chàng sắp thoái ẩn, sao dễ dàng để cho người vũ nhục phụ nhân của chàng có thể tiêu dao hậu thế như vậy? Buồn cười là, tuy rằng thế nhân đều mượn việc này công kích chàng, cũng thật sự tin tưởng là do người của chàng ra tay, nhưng không được mấy ai.
Dù sao, những năm gần đây Kiến Khang vương đã đắc tội với rất nhiều người.
Vương Hoằng nâng mặt Trần Dung, hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng nói: “Nàng đừng để ý lời vừa rồi của Hoàn Cửu lang, ta không có dã tâm lớn như vậy…… Ta làm việc đều tùy tâm sở dục. Thời cơ đến phải xuất sĩ, ta cũng không để ý mà xuất sĩ. Nhưng mà, nếu cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể làm ẩn sĩ, ta cũng thấy rất khoái hoạt.”
Chàng nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta mới chỉ 19 tuổi, nhưng đã trải qua nhiều phong ba, tâm đã sớm mệt mỏi. Có thể cùng khanh khanh du sơn ngoạn thủy, đó là điều hạnh phúc trong đời.”
Chàng có thể giải thích như thế với Trần Dung, Trần Dung đã rất thỏa mãn rồi, nàng gật đầu, vui mừng nhìn chàng, trong mắt lấp lánh ánh lệ.
Vương Hoằng nhìn mà buồn cười, đang muốn nói gì đó, lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng khóc quen thuộc của một nữ tử: “Xin ngài thứ lỗi, tiểu phụ nhân chính là nghe nói các ngươi tiến đến thành Nam Dương, muốn thuận đường cùng đi, tìm kiếm phu quân Thạch Mẫn của ta. Còn thỉnh ngài kết thiện duyên.” Tiếng khóc nàng ta khẽ khàng, nghe thấy thật sự làm cho người ta thương tiếc.
Trần Dung vội quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài.
Chỉ thấy một một phụ nhân, hai tay bám chặt càng xe ngựa, không để cho người ngồi trong xe ngựa đẩy nàng ta ra. Phụ nhân này gương mặt sạch sẽ, khóc lóc đáng thương như hoa lê dưới mưa, có điều quần áo đã lấm đầy bụi đất, còn có mấy chỗ rách nát, thoạt nhìn vô cùng nghèo túng.
Nàng ta rõ ràng là Trần Vi.
Ngồi ở trong xe ngựa là một thương nhân trung niên mập mạp, còn có một phụ nhân, cùng với hai hài tử.
Trần Vi khóc lóc tội nghiệp, thương nhân mập mạp kia không chớp mắt một cái, hắn cau mày phiền chán quát: “Ta quản ngươi tìm kiếm ai chứ, lăn xuống đi, lão phu cảm thấy rất phiền.”
Hắn kéo mạnh tay Trần Vi, muốn đẩy nàng ta ra khỏi xe ngựa, nhưng kéo hai ba cái vẫn không được. Lập tức nhấc chân lên, đá mạnh vào Trần Vi một cái, nàng ta lăn hai vòng, rồi ngã vào bãi cỏ ở bên cạnh quan đạo.
Trần Vi thật vất vả bò lên, rồi lên tiếng khóc lớn. Nàng ta vừa rơi lệ, vừa cẩn thận chà lau bùn đất dính trên mặt.
Thấy nàng ta lúc này còn bảo vệ dung nhan, phụ nhân kia thương cảm thở dài: “Nói không chừng là người có xuất thân trong sạch, phu chủ, không bằng…?”
Phụ nhân còn chưa nói xong, thương nhân kia đã bật cười nói: “Cái gì mà người trong sạch? Hơn mười ngày nay mỗi ngày nàng ta đều đứng ở chỗ này, nhìn thấy đoàn xe đi về phương bắc đều tiến đến. Lúc thì nói là đi Mạc Dương, lúc thì nói là đi Nam Dương, có khi còn nói tới Lạc Dương. Bây giờ còn dám nói Thạch Mẫn là phu chủ của nàng ta. Phi, phụ nhân ngày đêm đứng ở nơi hoang dã này khẳng định là đồ đĩ thóa. Thạch Mẫn kia tuy là gia nô người Hồ, nhưng cũng là hán tử thiết huyết, làm sao y có thể có nữ nhân thế này? Vả lại, xuất thân của Thạch Mẫn không huy hoàng nhưng mọi hành vi của y vẫn khiến cho người ta kính phục, sẽ không để cho kẻ đĩ thóa này hủy hoại thanh danh đâu.”
Phụ nhân kia nghe vậy, gật đầu, thu hồi ánh mắt thương hại.
Nhìn đoàn xe rời đi, Trần Dung lại nhìn về phía Trần Vi khóc lóc, ngơ ngác nói: “Sao nàng ta lại đến mức này?”
Nàng nhìn Vương Hoằng, hỏi với giọng có chút mất mát, cũng có chút tang thương: “Phụ huynh, gia tộc nàng ta còn ở đây, vì sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Giọng nói thản nhiên của Vương Hoằng bay tới: “Nàng ta từng mượn danh nghĩa của ta để hại nàng.”
Chỉ nói một câu, Trần Dung đã hiểu rõ, chính là Vương Hoằng đã ra tay. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Dung kinh ngạc cùng mất mát, Vương Hoằng lắc đầu, thở dài: “Khanh khanh có lòng dạ đàn bà.”
Chàng liếc về phía Trần Vi: “Phụ nhân này có thể nhẫn nhịn, có thể tàn nhẫn, có thể giả bộ, thật sự không thể coi thường. Nếu nàng không đành lòng, có thể cấp nàng một cái thống khoái.”
Trần Dung ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Vương Hoằng cũng không để ý, chỉ cười cười. Chàng nghiêng đầu đánh giá Trần Vi, đột nhiên nói: “Nghe nói lúc nàng chuẩn bị gả cho Nhiễm Mẫn, chính là đúng lúc thấy y thu nạp phụ nhân này, vì vậy nàng vứt bỏ tâm tư kia?”
Trần Dung làm sao nghĩ rằng chàng sẽ đột nhiên hỏi về chuyện này? Lập tức nàng gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
Vương Hoằng cảm thấy buồn cười, chàng chậm rãi nói: “Nếu Nhiễm Mẫn biết rõ tính tình của phụ nhân này, tất nhiên sẽ hối hận không thôi.”
Trần Dung gật đầu, nàng cũng là đầy bụng nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn nghĩ rằng nàng ta yêu thầm Nhiễm tướng quân, nhưng hiện tại, ta thật sự không hiểu nàng ta.”
“Có cái gì mà không hiểu? Nữ lang ngưỡng mộ anh hùng, ở độ tuổi ngây thơ, tự cho là có thể cùng sống cùng chết. Nhưng người có cảm giác ngưỡng mộ này sẽ có lúc tỉnh lại.” Ngừng một chút, chàng cười lạnh nói: “Huống chi, phụ nhân này vốn không phải là người thuần lương. Sau khi nàng ta tỉnh mộng, chỉ biết trục lợi, vì đạt được mục đích cũng có thể giết chết trượng phu mình từng ngưỡng mộ. Không phải A Dung nghĩ rằng phụ nhân trong thiên hạ này đều si ngốc giống như nàng đấy chứ?”
Trần Dung không có tâm tư để ý tới lời trêu tức của chàng, nàng chỉ kinh ngạc nhìn Trần Vi, thầm nghĩ: Là như vậy sao? Kiếp trước, hóa ra ta đã thua dưới tay một Trần Vi như vậy sao?
Cho dù chuyện kiếp trước giống như trong giấc mộng, nhưng hiện tại nghĩ đến nàng vẫn cảm thấy hốt hoảng.
Trần Dung không biết rằng, kiếp trước, sau khi nàng chết một năm, Nhiễm Mẫn ra ngoài chinh chiến bị rơi vào vòng vây, mất tích trong năm tháng, tất cả mọi người nghĩ rằng y đã chết trận. Khi đó Trần Vi đã là thê tử của Nhiễm Mẫn, khi nghe thấy tin y chết thì lấy thủ đoạn cực kỳ ngoan độc giết chết thiếp thất của Nhiễm Mẫn, đặc biệt là Lô mỹ nhân kia thì bị nàng ta tra tấn bảy ngày bảy đêm rồi ném cho chó ăn. Tháng thứ ba, khi Trần Vi tự cho là đã hoàn toàn nắm giữ nội bộ thì bắt đầu luyến gian tình nóng với một hộ vệ.
Nhiễm Mẫn vượt qua nguy hiểm trở về, phong trần mệt mỏi, sau khi biết được mọi chuyện thì lập tức chém chết Trần Vi. Sau đó không lâu, y lại cưới một môn thê.
Chính như Vương Hoằng nói, phụ nhân si ngốc như Trần Dung thật sự rất hiếm trên thế gian. Kiếp trước kia, người thật sự yêu thương Nhiễm Mẫn cũng chỉ có một mình Trần Dung mà thôi. Những người còn lại đều vì đủ loại mục đích mà tiếp cận y.
Thế gian phù hoa, nào có nhiều tình yêu thật sự, nhiều người thật tình dứt khoát như thế?
Trải qua một tháng lặn lội đường xa, Trần Dung và Vương Hoằng đã đi tới nơi sẽ quy ẩn — Nam Sơn. Khi bọn họ đến, hảo hữu của Vương Hoằng đã dọn xong yến hội, chậm rãi tiến đến nghênh đón.
Vừa vào phủ, Trần Dung đã bị đám người đứng nghênh đón mà dọa cho kinh sợ.
Nàng nhìn bọn họ, khẽ nói: “Là mấy người Đại huynh.” Đứng ở trong đám người, rưng rưng tươi cười với nàng, không phải là nhóm thân nhân của nàng thì là ai?
Vương Hoằng cười nhẹ, ôn nhu nói: “Khanh khanh cần gì nói lời này? Nàng theo ta quy ẩn, tất nhiên phải xử lý tốt mọi chuyện. Đến trò chuyện với bọn họ đi.”
“Vâng.”
Trần Dung lên tiếng, vui vẻ chạy qua.
Đám người Trần gia Đại huynh cũng vội vàng đi lên đón. Sau khi gặp qua Trần Dung, Trần gia Đại huynh xoay người, hướng tới Vương Hoằng vái chào thật sâu. Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Dung, lau nước mắt nói: “A Dung, mấy ngày trước ta đã tự tay giết chết độc phụ kia.”
Một bên Bình ẩu tiếp lời nói: “May có Thất lang, độc phụ kia bị Thất lang bắt giữ. Nữ lang có biết độc phụ kia nói gì không? Ả mắng chửi Đại huynh của người, nói cái gì ả vốn đã thân mật với một tộc huynh trước khi Đại huynh người còn chưa đến, nếu không phải do tộc huynh kia đột nhiên không gửi thư từ, ả cũng sẽ không gả cho Đại huynh của người. Ả còn nói, sớm biết như thế, ả nghe theo tộc huynh kia dùng thạch tín độc chết huynh trưởng người. Đúng rồi, hồi trước khi ở thành Kiến Khang, Thất lang đã mời Nguyên đại phu tới khám bệnh cho Đại huynh. Nguyên đại phu nói, Đại huynh của người không có bệnh tật gì, tĩnh dưỡng cho tốt thì sống thêm mấy chục năm cũng không có vấn đề. Còn nữa……”
Trong lúc Bình ẩu thao thao bất tuyệt, gương mặt Trần Dung đỏ bừng, cắn răng quát khẽ ngắt lời bà: “Tộc huynh ả tên gọi là gì?”
Kiếp trước, trong vòng mấy ngày nữa sẽ truyền đến tin tức Đại huynh của nàng lìa đời. Hóa ra, không phải Đại huynh nàng nhiễm bệnh chết, mà là bị người ta độc chết, dù thế nào nàng cũng phải báo thù.
Đám người Bình ẩu nhìn thấy Trần Dung phẫn nộ, đầu tiên là ngẩn ra, đảo mắt lại nở nụ cười. Bình ẩu lanh mồm lanh miệng, vội vàng kêu lên: “Nữ lang không cần tức giận, việc này Thất lang đã sớm biết được. Gian phu cùng hai huynh đệ của độc phụ kia đã bị Thất lang giết rồi. Người không biết đâu, khi độc phụ kia nhìn thấy ba cái đầu người thì đã hóa điên ngay tại chỗ.”
Tuy rằng Bình ẩu cười, nhưng khi nói đến ba cái đầu người thì trên mặt vẫn lộ ra sắc mặt không đành lòng.
Trần Dung lại vui mừng, nàng si ngốc nhìn bóng dáng Thất lang trò chuyện với một kẻ sĩ, khẽ nói: “Chàng làm việc đều không lộ ra chút sơ hở nào.” Trong giọng nói tràn ngập đắc ý cùng ái mộ.
Đúng lúc này, Vương Hoằng đang cười nói cũng cũng quay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời tươi cười, nụ cười này tựa như tất cả hoa trong đình viện đồng thời nở rộ khi xuân sang.
***
Giờ khắc này, Nhiễm Mẫn ở thành Lạc Dương đang lui ra khỏi giường bệnh của Thạch Hổ. Y vừa bước ra, bọn tử tôn của Thạch Hổ đã vây quanh, hiến ân cần với bộ hạ có thực quyền, uy vọng, được sĩ tốt kính yêu này.
Sau khi hàn huyên với bọn họ vài câu, Nhiễm Mẫn nhanh chóng rời đi. Y bước đến trước hỏa long mã, vừa muốn xoay người lên ngựa, lại không biết nghĩ tới cái gì, không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nam.
Phương hướng kia, một phụ nhân với khuôn mặt diễm lệ như ẩn như hiện, Nhiễm Mẫn đã cảm giác không thể thở nổi. Cắn răng, y xoay người lên ngựa, trong tiếng vó ngựa dồn dập, y oán hận thầm nghĩ: Hồ nô chưa diệt, chí lớn chưa thành, đường đường là đại trượng phu, sao lại có thái độ của nữ nhi như thế? Nhiễm Mẫn, đại trượng phu nhấc lên được thì buông xuống được, phụ nhân vô tình kia, ngươi không thể ra tay giết nàng thì quên nàng đi, từ giờ trở đi, ngươi không thể nghĩ về nàng nữa.
Nghĩ đến đây, hai chân y kẹp chặt, lớn tiếng quát: “Giá –” Vó ngựa tung bay, chở y chạy về phía thái dương sắp lặn. Lúc này đúng là lúc mặt trời lặn về phía tây, ánh đỏ chiếu rọi đầy trời, phủ lên một thân người ngựa. Trong phút chốc, Nhiễm Mẫn ngồi trên lưng ngựa uy nghi thiên thành, trên đỉnh đầu có một vòng kim quang, phảng phất giống như đế vương.