Từ góc nhìn của La Minh Tú đánh giá, chỉ thấy tấm áo hồng nhạt mỏng manh của Lâm Mị dán sát lên thân thể, dáng vóc mê người, hai gò má đỏ bừng, mị nhãn như tơ, yêu kiều dựa người vào thân cột, rõ ràng là bộ dạng hồ ly. Tô Trọng Tinh thì thở phì phò, lồng ngực nhấp nhô, dường như muốn cất bước tiến tới, rõ ràng là đã bị quyến rũ. Tuy ngày thường cô ta rất biết kiềm chế cảm xúc, không nổi giận trước mặt người khác một cách dễ dàng, nhưng lúc này không cách nào kiềm chế lửa giận, cắn môi nói: “Nơi này kẻ đến người đi, nếu để người khác bắt gặp, biểu ca còn cần thanh danh hay không?”
“Minh Tú, sự tình không phải như em đang nghĩ.” Lúc này Tô Trọng Tinh mới phát hiện, không rõ vì tức giận hay còn vì nguyên nhân nào khác, bản thân dĩ nhiên miệng đắng lưỡi khô, tim đập thình thịch, vội lui về phía sau hai bước, giải thích: “Chúng ta đang thương lượng chuyện đứng đắn.”
Chuyện đứng đắn thì phải thương lượng như thế sao? Gạt quỷ ah? Nếu không phải trông thấy tận mắt, cô ta tuyệt đối không dám tưởng tượng biểu ca lại có thể bầy ra bộ dạng thế này. Không, nhất định Lâm Mị kia quyến rũ biểu ca, cũng không biết biểu ca trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà luống cuống đến vậy. Thật không biết xấu hổ. Phải kể lại chuyện này cho bà ngoại nghe.
Cho rằng Tô Trọng Tinh dĩ nhiên không chịu nổi một kích, con hồ ly vừa cám dỗ là hắn liền mê mẩn, lửa giận trong lòng La Minh Tú hóa thành tủi thân, nước mắt lã chã tuôn rơi, xoay nguời bỏ chạy.
Tô Trọng Tinh trừng mắt nhìn Lâm Mị vẫn đang bấu víu lấy thân cột, duỗi tay chỉ thẳng vào mặt Lâm Mị, phẫn nộ quát: “Đều tại cô!”
Lâm Mị nỗ lực nghiêng mặt, thầm nghĩ né tránh cánh tay Tô Trọng Tinh đang chỉ thẳng mặt, ma xui quỉ khiến thế nào, lại đưa cái lưỡi nhỏ nhắn hồng nhạt ra liếm môi, đầu lưỡi còn nghịch ngợm vểnh vểnh lên, liếm một vòng rồi còn ra vẻ như chưa thỏa mãn rút vào.
Thấy động tác đó của Lâm Mị, Tô Trọng Tinh hoảng sợ rụt tay, không hiểu sao đầu ngón tay tê dại, cảm giác tê dại nhanh chóng lan truyền theo mạch máu, truyền lên tai, rất nhanh sau đó, tai hắn nóng rực lên.
Vô… vô sỉ đến thế sao? Tô Trọng Tinh không dám chần chừ, bỏ chạy trối chết, vội vã đuổi theo La Minh Tú. Trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Tô Trọng Tinh đi rồi, hô hấp Lâm Mị dần dần đều trở lại, cột sống cũng cứng cáp hơn, thân thể không còn mềm nhũn nữa, nhất thời thở hắt ra một hơi, lặng lẽ lau mồ hôi, hồi tưởng lại quá trình vừa trải qua, trừ việc thống hận bản thân quá yếu đuối, cũng chỉ có thống hận bản thân quá yếu đuối. Ô, vì cái gì đàn ông mới đến gần, xương cốt liền mềm nhũn? Chẳng lý nào mà Tô Trọng Tinh lại không coi nàng là dâm phụ? Ôi, thật là không còn mặt mũi nào rồi!
Trước khi lên kinh, cũng khó tránh chuyện có lúc tiếp xúc với đàn ông, nhưng chỉ thấy thân thể mềm oặt dần, không còn chút sức lực nào thôi, chưa từng nghiêm trọng như vừa rồi! Chẳng lẽ là bệnh tình nặng thêm? Hay là, bởi vì mùi hương của Tô Trọng Tinh đặc biệt dễ ngửi? Lâm Mị cắn răng suy nghĩ, quyết định sẽ lặng lẽ tìm kiếm danh y hỏi thăm một phen, xem có thể chữa được cái chứng mềm xương này không.
Nhìn bốn bề vắng lặng, Lâm Mị thẳng lưng, bước ngắn, đoan trang về phòng. Chờ nàng vào đến trong phòng, đại a hoàn của Tô lão phu nhân tên gọi Quý Mai tiến tới, nói: “Lâm tiểu thư, lão phu nhân nhà chúng ta thỉnh cô qua thưởng trà!”
Vì Nguyên Tông Hoàng đế của triều Đại Chu thích uống trà, đặc biệt hứng thú với các loại ấm tử sa, thế nên danh gia vọng tộc cũng học tập theo, dần dần, thưởng trà trở thành một nghệ thuật tinh túy.
Chất đất Dịch Châu phong phú đa dạng, có hầm mỏ nổi danh, ấm tử sa làm từ đất bùn hầm mỏ, là loại ấm khiến trà trở nên thơm mát nhất. Lâm Mị là người Dịch Châu, đối với chuyện thưởng trà đương nhiên là thông thạo. Nàng đi theo Quý Mai đến phòng Tô lão phu nhân, quả nhiên Tô lão phu nhân mới có một ấm tử sa hình quả lê, đã bảo người hầu đun nước với lá trà ngon suốt nửa canh giờ, rửa cho hết bột vụn, đang pha trà uống.
Thấy Lâm Mị tới, Tô lão phu nhân cười dài nói: “Qua đây, qua đây, ngồi xuống bên cạnh ta đi, nhìn cái ấm này xem, cháu có thể nhìn ra là làm từ đất bùn gì không?”
Lâm Mị cầm ấm trà lên xem, thấy ấm có màu vàng nhạt, sờ thấy nhiều cát, cốt nhiều thịt thiếu, lại thêm thân ấm hình quả lê, nắp ấm rất kín, hình núm lê, nếu chỉ nhìn thoáng qua nhất định sẽ nhầm đây là quả lê thật, không khỏi trầm trồ một tiếng. Lại cười nói: “Ấm này làm từ quặng bùn thô. Thường có người nhầm lẫn, gọi là bùn vụn. Loại bùn này mà dùng để nung ấm tử sa sẽ khiến mặt ngoài của ấm tử sa giống như vỏ lê, vì thế gọi là bùn vỏ lê. Nung bùn vỏ lê không dễ, thế nên thường làm ấm nhỏ, không dám làm ấm to. Người Dịch Châu quê cháu nói, uống trà pha bằng ấm tử sa nung từ bùn vỏ lê rất tốt cho thân thể!”
“Xem xem, xem xem, không hổ là người Dịch Châu, nói chuyện về ấm tử sa thật rõ ràng mạch lạc.” Tô lão phu nhân chờ Lâm Mị đặt ấm xuống bàn, cầm tay nàng xem xét, cười nói: “Cha mẹ cháu mất sớm, cháu phải tự chăm sóc bản thân, thật không dễ dàng gì. Nhìn xem, vết chai sần này chỉ có thể là do thuê thùa may vá nhiều.”
Mắt thấy Tô lão phu nhân hiền hoà, giọng điệu thương tiếc, Lâm Mị dần dần buông lỏng sự cảnh giác, nhất thời nhiệt tình chia sẻ.
Uống được vài ly trà, bình luận về ấm tử sa được mấy câu, rốt cục Tô lão phu nhân cũng đề cập vào chủ đề chính, cười nói: “Tiểu Mị ah, nghe nói sáng sớm nay cháu có gặp Trọng Tinh ở lương đình, đang đứng trước mặt cháu Trọng Tinh lại xoay người chạy theo Minh Tú. Có chuyện này không?”
Tô lão phu nhân nhắc tới chuyện này là có ý gì? Mình mới là vị hôn thê của Tô Trọng Tinh, mà Tô Trọng Tinh xoay người chạy theo La Minh Tú, nói thế nào thì nói, người ấm ức phải là mình mới đúng? Tô lão phu nhân là bà ngoại La Minh Tú, bà cụ chỉ có khả năng thiên vị La Minh Tú, không thể đòi công bằng hộ mình. Nếu vậy, bà cụ nhắc tới chuyện này, tất là muốn bắt mình phải rõ ràng, Tô Trọng Tinh chỉ thích La Minh Tú, bản thân là người ngoài, nên tự động đề xuất từ hôn?
Về chuyện giữa Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, Lâm Mị mới đến Tô phủ hôm trước hôm sau liền được nghe nói. Lúc ấy nàng đã thảo luận với bà vú già một lần.
Bà vú già lắc đầu nói: “Cô đính hôn với Tô thiếu gia từ lâu, chuyện này có tín vật và trưởng bối hai nhà làm chứng, là chuyện ván đã đóng thuyền, La tiểu thư nếu là khóc lóc buộc Tô thiếu gia hủy hôn thì là người bất nghĩa. Bây giờ chính miệng Tô phu nhân cũng thừa nhận chuyện đính hôn năm đó, lại đích thân an bài chuyện ăn ở của cô, chuyện này không thể thay đổi nữa rồi. Nếu La tiểu thư vẫn cố quấy rầy Tô thiếu gia, chỉ có làm ‘người thứ ba’.”
Bà vú già là người khéo léo, thường dùng từ lạ, Lâm Mị nghe thấy từ mới, đương nhiên là hỏi: “Vú ơi, ‘người thứ ba’ nghĩa là gì?”
“Vợ chồng chỉ có hai người là đẹp, nếu có một người thứ ba đến phá đám, thì gọi kẻ đó là ‘người thứ ba’.” Bà vú già cảm thán: “Mẹ cô năm đó chính là bị ‘người thứ ba’ chọc tức mà chết.”
Nhắc tới cha mẹ, Lâm Mị có chút khổ sở, nhưng vẫn gắng cười nói: “Đàn ông năm thê bẩy thiếp, chẳng lẽ lại chỉ có ‘người thứ ba’, còn có ‘người thứ tư’, ‘người thứ năm’ các kiểu cơ mà!”
Bà vú già cười hê hê: “Đừng bận tâm chuyện ‘người thứ ba’ ‘người thứ tư’ làm chi, cô để ý ngồi cho vững cái ghế bà lớn là được rồi. Ngàn vạn lần đừng bắt chước mẹ cô mà nghĩ quẩn trong lòng, tự dưng tức chết bản thân.”
“Dạ!” Lâm Mị suy nghĩ một chút nói: “Chẳng lẽ không có người đàn ông nào một lòng một dạ với thê tử, vô luận ra sao sẽ không bao giờ nạp thiếp?”
“Có thể có, nhưng ta từng này tuổi rồi, cũng chưa từng nghe nói.” Bà vú già nêu ví dụ: “Không nói đâu xa, ông nội, ông ngoại cô, còn có Tô lão gia, đều là những người chính chắn đứng đắn, nhưng cưới được vợ hiền rồi vẫn muốn cưới thêm một hai cô vợ lẽ. Còn chuyện ra ngoài xã giao uống rượu, nhìn ngắm mỹ nhân này nọ, càng là chuyện quá bình thường. Đến nhà bần cố nông, kiếm thêm được mấy đồng, cũng ngại vợ già xấu xí, hận không thể bắt chước người ta nạp thiếp. Tóm lại, Tô thiếu gia tuy có biểu muội quấy rầy làm ‘người thứ ba’, nhưng là người đàn ông không tồi. Cô đừng vì nóng giận nhất thời mà từ hôn!”
“Nhưng nếu hắn ác cảm với cháu, cưới xong lạnh nhạt, cháu cũng sẽ khó chịu!” Lâm Mị là thiếu nữ mới lớn, thường ước mơ có được người chồng toàn tâm toàn ý yêu thương, có được cuộc sống hôn nhân ngọt ngào tình cảm, từ sau khi biết chuyện tình cảm giữa Tô Trọng Tinh và La Minh Tú, lòng nàng chưa từng vui vẻ. Nàng nhắm mắt nói: “Nếu có thành hôn, chỉ sợ hắn sẽ coi khinh cháu.”
“Nha đầu ngốc, không thể dựa dẫm vào đàn ông, nếu cô trao tình cảm cho đàn ông, sẽ chỉ dẫm lên vết xe đổ của mẹ cô! Tin vú đi, so với những người đàn ông khác, Tô thiếu gia đã tính là không tệ chút nào rồi, tuy không một lòng sủng ái cô, chí ít sẽ không để cô phải ăn đói mặc rách, cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhục mạ cô. Nếu cô muốn tranh thủ, nên tranh thủ mẹ chồng mới phải. Tương lai sinh con, phải dựa vào con cái. Cuộc đời thế là viên mãn.” Bà vú già ôm chầm Lâm Mị, thở dài nói: “Nếu cha mẹ cô còn sống, từ hôn thì từ hôn, có gì nghiêm trọng đâu. Nhưng bây giờ trăm ngàn lần không thể lui bước. Lui một bước liền thấy chân tường. Hiện nay, trong phủ này, người có thể giúp cô chỉ có Tô phu nhân. Về phần Tô lão phu nhân, đương nhiên bà cụ muốn thiên vị cho cháu ngoại La Minh Tú, bà cụ nói gì cô nhớ trả lời cẩn thận.”
Lời bà vú như còn văng vẳng bên tai, đối với câu hỏi của Tô lão phu nhân, Lâm Mị đương nhiên phải suy xét cẩn thận một phen, rồi mới ngẩng đầu nói: “Không dám giấu lão phu nhân, Trọng Tinh đại ca tìm cháu nói chuyện, nói dù cháu có gả cho anh ấy, vị tất đã được hạnh phúc. Cháu chỉ không hiểu, năm xưa là ông nội định hôn cho cháu, sao có thể không hạnh phúc. Sau đó biểu tiểu thư chạy tới, Trọng Tinh đại ca đuổi theo, cháu liền hiểu được mấy phần.”
Tô thái gia và Lâm thái gia đã định ra hôn sự này, mọi người lại không dám chối bỏ, nếu đã vậy, nàng chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Tô Trọng Tinh. Tô Trọng Tinh nói chuyện thô lỗ, ép buộc một cô gái yếu đuối từ hôn. Còn đuổi theo một cô gái khác trước mặt vị hôn thê, nếu để người ngoài bình luận, tất là hắn sai trước. Không biết Tô lão phu nhân có tính toán gì?
Tô lão phu nhân không nghĩ được rằng Lâm Mị lại nói chuyện sắc sảo như vậy, bà cụ giật mình, bởi vì Lâm Mị chỉ đưa tới một bà vú già, cũng không phải trưởng bối chân chính, bà cụ có mấy lời chỉ có thể nói riêng với Lâm Mị, một hồi lâu sau mới cười nói: “Trưởng bối định ra hôn ước, đương nhiên là không có lý nào lại hủy hôn. Nhưng sau khi định ra hôn ước này, Lâm gia nhà cháu lại bặt tin nhiều năm, Tô gia mới cho là nhà cháu đã có mối khác, không muốn nhắc lại hôn sự này nữa. Bởi vì Trọng Tinh và Minh Tú lớn lên bên nhau, hai nhà bắt đầu tính chuyện cưới xin. Không ngờ cháu lại đột ngột xuất hiện. Trọng Tinh và Minh Tú kiên định lập trường, chuyện thành thế này thật là khó xử.”
Sẽ không huỷ hôn, nhưng Tô Trọng Tinh và cô em họ ‘người thứ ba’ lại kiên định lập trường, thế nên làm thế nào cho phải? Lâm Mị cũng thấy rối bời thay Tô lão phu nhân.
Thấy Lâm Mị cúi đầu không nói, Tô lão phu nhân không có cách nào khác, chỉ có thể mở miệng nói: “Bây giờ có một biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ không biết ý tứ tiểu Mị thế nào?”
“Thỉnh lão phu nhân cứ nói!” Lâm Mị ngước mắt nhìn ấm tử sa, bằng vào sự yêu thương chiều chuộng dành cho La Minh Tú, chẳng lẽ cô ta cam tâm làm thiếp? Cũng được, dù sao tương lai sẽ có ‘người thứ tư’ ‘người thứ năm’ các kiểu, nếu cô đã cam tâm làm thiếp, ta liền đáp ứng cô!
Tô lão phu nhân đặt ly trà xuống, vỗ vỗ lên tay Lâm Mị, có chút áy náy cười cười: “Nếu tiểu Mị đồng ý biện pháp này, ta sẽ bảo Trọng Tinh đối xử với cháu thật tốt. Tóm lại, khi ở trong phủ không cần hành lễ dành cho vợ cả với Minh Tú.” Nói xong dừng lại một chút, ra vẻ nhượng bộ to lớn: “Thế này đi, trước bàn dân thiên hạ, cháu và Minh Tú có địa vị ngang nhau!”