Ba tên đàn ông vạm vỡ, cầm đầu là một kẻ cao lớn cường tráng, đeo mặt nạ Chúc Long.
“Khố Địch, tháo mặt nạ ra xem.”
Một tên ngồi xổm xuống, tháo mặt nạ của năm người. Một tên khác cầm đèn bão soi dung mạo.
Cung phu nhân muốn độc chiếm phu quân tất là có thủ đoạn, nha hoàn trong phủ đều chọn những người có ngoại hình cực kỳ tầm thường, để tránh thu hút Cung Cẩm Lan. Tháo xong mặt nạ của Vân Thường, Vân Diệp, Vân Hủy, tên được gọi là Khố Địch không khỏi thất vọng. Rõ ràng nhìn từ sau lưng cũng là cô nương yểu điệu, sao dung mạo lại tầm thường thế này.
Tháo mặt nạ của Cung phu nhân hắn lại càng thêm thất vọng, “Người này rất xinh đẹp, nhưng không còn trẻ.”
Ngay sau đó, hắn tháo mặt nạ xuất thủy phù dung của Cung Khanh.
Hô hấp hắn tắc lại, sau một giây im lặng, mừng như điên thốt lên: “Lão đại, đúng là một tuyệt thế mỹ nhân.”
Tên cầm đầu cúi đầu nhìn, nói: “Mang đi.”
Lập tức một tên cúi người vác Cung Khanh, Khố Địch cầm một áo choàng, trùm đầu Cung Khanh.
Ba tên mất hút vào một ngôi nhà nhỏ gần đấy, không lâu sau, một xe cút kít được đẩy ra.
Cung phu nhân được lay tỉnh, mở mắt ra thấy Cung Phúc Quý, thấy bản thân đang nằm trên đường, Vân Diệp Vân Hủy Vân Thường đều ở bên, chỉ không thấy con gái Cung Khanh, liền khóc òa: “Mau dẫn người đi tìm tiểu thư, tiểu thư bị bắt cóc.”
Cung Phúc Quý vã mồ hôi, vội căn dặn người hầu, “Lưu Căn, ngươi nhanh chóng về phủ gọi người tiếp viện, Cửu Lâm ba người các ngươi chia nhau ra tìm tiểu thư, nhanh.”
Cung phu nhân sợ suýt thì bất tỉnh. Bà chỉ có một con gái duy nhất, coi là bảo bối tính mạng, nếu xảy ra chuyện gì, bà chỉ muốn chết.
Độc Cô Đạc vốn theo dõi tầng một, sau lại thấy Cung Phúc Quý dẫn người lên tầng hai, liền bám theo, đi tới cửa sau không ngờ gặp phải cảnh tượng này.
Cung phu nhân đã tháo mặt nạ, Độc Cô Đạc liếc mắt liền nhận ra đây là phu nhân của Cung Cẩm Lan, lúc này tiến lên thi lễ, “Cung phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?”
Cung phu nhân thấy đây là tên lúc nãy bám theo mình, lúc này vừa căng thẳng vừa tức giận, quát: “Các ngươi là người phương nào?”
Độc Cô Đạc vội vàng tháo mặt nạ xuống, “Tại hạ Độc Cô Đạc, vị này là cấm quân Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi.”
Cung phu nhân đã gặp Độc Cô Đạc mấy lần, nhận ra là hắn, mới khóc ròng mà nói: “Con gái ta bị bắt cóc, thỉnh hai vị hỗ trợ tìm người, thiếp thân vô cùng cảm kích.”
Nhạc Lỗi nói: “Phu nhân chớ căng thẳng, tại hạ lập tức an bài cho người tới đây.” Vừa dứt lời đã thấy hắn phi thân, nhảy lên tường, thoắt cái biến mất trong bóng đêm.
Cung phu nhân trợn mắt há mồm, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vượt nóc băng tường.
Nhạc Lỗi điều mấy trăm túc vệ trên phố Trường An tìm kiếm khắp phố Hộ Thành, bố trí xong liền phi ngựa tới Thành Phòng Thự, thông báo cả bốn cổng thành phải tra xét kĩ những kẻ ra khỏi thành. Hắn lo kẻ bắt cóc nhân lúc đêm tối đưa người ra khỏi thành.
Chạy tới Thành Phòng Thự, Nhạc Lỗi lấy lệnh bài nói rõ ý đồ.
Chỉ huy trực đêm nói: “Nhạc tướng quân, nửa canh giờ trước ty chức đột nhiên nhận được cấm lệnh qua đêm, giờ cả bốn cổng thành đều đã đóng chặt.”
Nhạc Lỗi ngẩn ra, tết Nguyên Tiêu xưa nay vốn nhộn nhịp xuyên đêm, sao hôm nay lại đột nhiên sửa lại quy củ, hơn nữa hắn thân là Tả Vệ Tướng quân, lại không hề hay biết. Nhưng đã có cấm lệnh, vậy thì Cung Khanh nhất định vẫn còn trong thành, thế cũng dễ tìm người hơn.
Ra khỏi Thành Phòng Thự, hắn phi ngựa tới Bí Tư Doanh. Đội ám vệ này là do Thái tử tự tay gây dựng, chưởng quản Bí Tư Doanh là Hoắc Hiển có giao tình với hắn, nếu thỉnh được Hoắc Hiển hỗ trợ, sẽ nhanh tìm thấy Cung Khanh hơn.
Khi hắn vội vã phi tới Bí Tư Doanh, trưởng đội canh phòng lại nói, Hoắc đại nhân đã ra ngoài có việc.
Nhạc Lỗi quay đầu phi về phố Hộ Thành, lòng căng như dây đàn, ra sức phi như điên. Hắn và nàng cũng chỉ là liếc mắt thành duyên, nhưng không biết vì sao, hắn luôn có cảm giác khác thường, bất luận như thế nào, nhất định phải tìm được nàng.
Giờ phút này, trước Huyền Vũ Môn, một xe cút kít bị binh sĩ ngăn cản.
“Có cấm lệnh qua đêm, bất cứ kẻ nào cũng không được ra khỏi thành.”
Tên đẩy xe móc ra một xâu tiền cười nịnh nọt, còn chưa nói được cái cớ nào, binh sĩ kia đã nghiêm mặt đập đập trường mâu xuống đường, không cho tên kia cơ hội mở miệng.
Tên đẩy xe ngượng ngùng cất xâu tiền, không thể làm gì khác hơn là đẩy xe cút kít quay lại.
Đi xa cửa thành, Khố Địch thấp giọng nói: “Hô Kiêu lão đại, sao tối nay lại đột nhiên có cấm lệnh qua đêm?”
Hô Kiêu trầm giọng nói: “Đi về trước đã, sáng mai tính tiếp.”
Cung Khanh tỉnh lại, đập vào mắt là một khuôn mặt mũi lõ mắt sâu. Mắt màu nâu rõ. Cung Khanh lập tức nhớ tới Hướng Đại Trụ, rồi lại nhớ tới lời đồn người Ba Tư nhân tết Nguyên Tiêu bắt cóc thiếu nữ bán đến Tây Vực, tim như bị đá đè.
Khố Địch cười hì hì: “Đến đây, mỹ nhân uống nước đi.”
Cung Khanh khát khô cổ, khan cả tiếng, nhưng kẻ trước mắt vừa nhìn đã biết không có ý tốt, biết được trong nước có gì hay không, nàng không chịu uống
Khố Địch thấy nàng không uống, liền ép nàng, Cung Khanh quay đầu tránh né, nước chảy xuống ướt hết ngực áo.
“Không biết điều. Ngươi trúng mê hồn hương, khô cổ khan giọng, đại gia cho ngươi uống nước cho đỡ khó chịu.” Khố Địch hừ một tiếng, vươn tay giữ nàng, nắm ngay vào ngực.
Lần đầu tiên bị người khác phi lễ, Cung Khanh vì kinh hãi quá độ mà quên cả việc hét lên, chỉ trợn trừng mắt.
Cảm giác mềm mại đẫy đà khiến Khố Địch nao lòng, hắn nhìn nàng mê đắm, “Mỹ nhân, nếu ngươi còn cứng đầu, đại gia sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”
Cung Khanh vội nói: “Nếu ngươi muốn tiền, bao nhiêu tiền nhà ta cũng chuộc.”
“Đại gia ta muốn cả tiền lẫn người.” Khố Địch cười bỉ ổi cởi khuy áo nàng.
Cung Khanh vội vàng tránh né, nhưng tay chân bị trói, không có cách nào tránh được bàn tay đê tiện của tên kia. Thấy gương mặt bỉ ổi càng lúc càng gần, nàng vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, lòng thầm nghĩ đến lựa chọn cuối cùng.
“Trang phục người Hán thật rắc rối.”
Xiêm y Cung Khanh đang mặc dùng trân châu làm khuy. Khố Địch cởi được hai cái thấy phiền, dùng sức bứt ra, cầm cổ áo nàng kéo mạnh, khuy áo lần lượt tung ra.
Cung Khanh giơ tay che ngực, vội la lên: “Ngươi thả ta, ta sẽ bảo người nhà cho ngươi rất nhiều ngân lượng, ngươi muốn mua bao nhiêu mỹ nhân cũng được.”
“Mỹ nhân, thấy ngươi rồi lão tử không còn muốn tiền bạc gì nữa.” Khố Địch không chịu nổi ngọn lửa đang thiêu đốt, đưa tay ôm lấy Cung Khanh, dí mặt tới định hôn.
Cung Khanh liều mạng né tránh, thứ mùi kinh tởm từ người hắn khiến nàng tuyệt vọng muốn chết.
Đúng lúc đấy, đột nhiên có người quát: “Dừng tay.”
Cung Khanh như dừng bên bờ vực sinh tử. Một tên đàn ông cao to cường tráng, mũi lõ mắt sâu đi vào.
Khố Địch ngượng ngùng buông tay, cười nói: “Lão đại, nếu không thể ra khỏi thành, không bằng chúng ta tận hưởng mỹ nhân này một phen, ngày mai thả đi. Ngày mai mang cô ta đến cổng thành ngộ nhỡ bị xét hỏi, lại liên lụy chúng ta.”
Hô Kiêu nói: “Sao ngươi biết không thể mang ra khỏi thành? Mặt hàng thế này, bán cho Cao Xương Vương ít cũng được vạn kim.”
Vạn kim! Khố Địch sáng ngời hai mắt.
“Sao quần áo lại ướt hết thế này?”
“Đưa nước cô ta không chịu uống.”
Hô Kiêu lạnh lùng cười một tiếng: “Không uống thì người khát là cô ta. Đi lấy cái gắp than đến đây.”
Khố Địch lập tức đi lấy gắp than. Hô Kiêu ném vào chậu than, lạnh lùng đánh giá mặt Cung Khanh.
Lấy gắp than làm gì, tra tấn mình sao? Cung Khanh rất sợ, nhưng nghĩ lại, bọn họ bắt nàng để bán lấy tiền, vậy sẽ không phá hủy dung mạo hoặc làm tổn thương nàng, vì vậy lại hơi hơi an tâm.
Sau khi gắp than bị nung đỏ, Hô Kiêu lấy ra, đi tới trước mặt Cung Khanh.
Mặc dù Cung Khanh đã nghĩ rằng hắn sẽ không làm nàng bị thương, nhưng nhìn kìm sắt đỏ kia, tim vẫn đập thình thịch vì sợ.
“Xõa tóc cô ta ra.”
Khố Địch hiểu ra, cười nói: “Lão đại thật thông minh, đốt tóc cô ta cho xoăn xù lên, ngày mai lại bôi da ngăm, canh cửa thành nhất định sẽ tưởng cô ta là phụ nữ Ba Tư chúng ta, để chúng ta qua cửa.”
Cung Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì là hắn cầm gắp than là muốn đốt tóc nàng.
Khố Địch xõa tóc nàng, khen: “Chậc chậc, tóc mỹ nhân đúng là suôn mượt.” Vừa nói, lại tranh thủ đưa tay sờ má Cung Khanh.
Cung Khanh rất giận, nhưng biết lúc này chỉ có giả vờ dịu ngoan nghe lời mới có cơ hội thoát thân.
Mái tóc xõa ra dài đến eo, càng khiến nàng thêm kiều diễm hút hồn.
Khố Địch nuốt nước bọt: “Lão đại, nếu có thể ngủ cùng mỹ nhân này một lần, có chết cũng đáng.”
Hô Kiêu lạnh lùng nói: “Có tiền ngươi có thể mỗi đêm ngủ với một mỹ nhân khác nhau.”
Khố Địch cười gật đầu, “Lão đại nói rất đúng.”
Đúng lúc đấy, ngoài cửa đột nhiên có tiếng phịch.
Hô Kiêu xoay người, hô: “Ngột Mộc.”
Bên ngoài lặng yên không một tiếng động.
Khố Địch đứng phắt dậy, “Lão đại, ta ra ngoài xem một chút.”
Hô Kiêu tay cầm gắp than, bước nhanh đến bên cửa, mở tung cửa ra đã thấy Ngột Mộc nằm ngất dưới đất.
Một luồng sáng lạnh đâm vào mặt, hắn vội giơ gắp than lên chắn.
Cung Khanh ở trong phòng chỉ nghe có tiếng binh khí va chạm, không lâu sau có người hự lên một tiếng, rồi bên ngoài im phăng phắc, chỉ nghe có người nói nhỏ: “Trói lại rồi lôi ra.”
Đấy không phải giọng của Hô Kiêu và Khố Địch, vậy là Hô Kiêu và Khố Địch đã bị khống chế.
Lòng nàng thầm vui mừng, hy vọng là người của mẫu thân tìm đến cứu, nhưng nghĩ một chút lại thấy không có khả năng, kinh thành rộng lớn, giữa lúc đêm hôm sao có thể tìm thấy nàng nhanh vậy
Cửa phòng lóe ánh sáng đèn, một người đi tới.
Hắn đeo một mặt nạ trừ tà.
Đàn ông ở kinh thành cũng chuộng hình thức, ưa mặc đồ gấm lụa, người này lại mặc áo vải, nhưng dáng vóc khí chất rất phi thường, tuy đeo mặt nạ nhưng không che được phong thái đàn ông lỗi lạc.
Nhìn bộ quần áo và mặt nạ này, Cung Khanh bỗng nhiên nhớ ra ánh mắt ở trước Vãn Hà Lâu, tuy không thể lý giải nhưng đã nhận định hắn chính là người nhìn nàng giải đố đèn.
Hắn đi tới trước mặt Cung Khanh, ngồi xổm tháo dây thừng trói tay nàng.
Cung Khanh vội nói: “Đa tạ tráng sĩ cứu giúp.”
Đôi mắt sau mặt nạ hơi cong, lần đầu tiên có người gọi hắn là tráng sĩ, có ý tứ.
“Làm sao nàng biết là ta tới cứu giúp nàng?” Hắn trầm giọng, làm giọng ồm ồm.
Chẳng lẽ không đúng? Cung Khanh khẽ run, nhìn đôi mắt sau mặt nạ.
Hắn tránh ánh mắt nàng, dây thừng đã cởi một nửa còn ngừng lại, đưa tay vén tóc nàng dùng ngón tay cuộn cuộn.
Nàng phát hiện mặt trong cổ tay hắn có vết bỏng mới, chắc là bị gắp than của Hô Kiêu làm bị thương.
Hắn cười khẽ một tiếng: “Cô nương chưa từng nghe câu này sao, bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau?”