Đầu tháng sáu, bộ phim tình yêu đô thị của Vân Bố bắt đầu quay, bởi vì cô là người lâm thời mới được thêm vào, nên được phân cho một nhân vật không quan trọng lắm, hình như là vai thư kí của nam phụ.
Nhưng mà Vân Bố hạnh phúc đến sắp ngất đi rồi, bởi vì người diễn nam phụ chính là nam thần Kỷ Sùng của cô ấy, trong bộ phim này Kỷ Sùng diễn vai nam số 3.
Tô Lăng cùng cô phất tay tạm biệt, Vân Bố là lần đầu tiên đóng phim truyền hình, vừa hưng phấn vừa cảm thấy mới lạ, hướng cô kêu: “ Lăng Lăng,cậu có tới thăm ban không?”
Tô Lăng thở dài, đi qua sửa lại cổ áo cho cô: “ Có. Đợi em trai tớ thi đại học xong rồi tớ liền tới, cậu ổn trọng một chút, bên trong đều là tiền bối, phải lưu lại ấn tượng tốt cho họ biết không?”
Vân Bố gật đầu, nhịn rồi lại nhịn, mới có thể nhịn xuống không đi đến niết mặt Tô Lăng. Trời ạ, Tô Lăng thật ôn nhu a, phạm quy a, cô muốn cong.
Tiễn Vân Bố đi, Tô Lăng bắt đầu cân nhắc một chuyện lớn.
Đời trước bà ngoại làm giải phẩu cũng chỉ kéo dài sự sống thêm một năm. Sau khi bà ngoại chết, cô càng muốn rời khỏi Tần Kiêu. Hắn tham luyến gương mặt cùng thân thể cô, nhưng cô theo hắn một năm lại chẳng có mong muốn gì cả.
Tần Kiêu đưa nhà, xe, châu báu; cô đều trả toàn bộ lại cho hắn.
Hắn thanh toán phí giải phẫu của bà ngoại và một năm khán hộ phí, tổng cộng bảy mươi hai vạn bốn nghìn tám trăm khối. Tô Lăng trước giờ không nhắc đến, nhưng bàn tính trong lòng cô tính đến rõ rành rành.
Cô nghĩ thầm, Tần Kiêu người như vậy, chẳng những có tiền, còn có túi da tốt như vậy, đổi một tình nhân quá bình thường. Vì thế cô đưa ra quyết định rời khỏi, khi đó cô mới hai mươi tuổi, về sau cô gắng làm việc, tiền nợ này chậm rãi trả lại hắn.
Nhưng Tô Lăng không nghĩ tới, Tần Kiêu nổi giận, hắn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “ Em đem chính mình thành cái gì? Đem tôi thành cái gì?”
Cô có hơi sợ hãi, nhưng là trong lòng lại cảm thấy buồn cười, có thể thành cái gì? Tình nhân đi.
Hắn dùng biệt thự cao cấp, đồ ăn trân quý nuôi cô, thời điểm hắn muốn, cô không thể nói không.
Ngay từ đầu không phải cô không phản kháng qua, vũng vẫy, cào nhéo, khóc lóc cầu xin, đều vô dụng. Lúc hắn cao trào sẽ dỗ cô: “ Lăng Lăng nói yêu anh.”
Cô hơi nhếch môi, cũng không mở miệng.
Cô biết rõ ràng mình chỉ là một món đồ chơi, nhiều lắm chỉ là món đồ chơi hắn tương đối yêu thích mà thôi. Cô không yêu hắn, cũng không có khả năng yêu hắn. Đến lúc hai mươi bốn tuổi, thời điểm chết, cô cũng chưa từng nói qua một câu yêu hắn.
Nhưng là ngay hôm sau khi cô nói rời khỏi, cơ hồ là lúc vừa bước ra khỏi biệt thự Tần gia, liền nhận được điện thoại của mợ cô.
“ Tiểu Lăng, mợ chưa từng cầu xin con chuyện gì, nhưng lần này mợ cầu xin con, có thể hay không cứu, cứu cậu của con….”
Cậu Tô Lăng là Nghê Lập Quốc, sinh ra ở nông thôn, thời điểm Nghê Hạo Ngôn tám tuổi, đi đến thành phố L làm viên chức ở một công ty nhỏ, chậm rãi tích cóp được một ít tiền. Sau lại mua phòng ở, còn đem bà ngoại và Tô Lăng về ở.
Nghê Lập Quốc ích kỷ hư vinh chú trọng thanh danh, tham tiện nghi nhỏ.
Nhưng đối với Tô Lăng mà nói, gia đình cậu đối với cô là có ân.
Nghê Lập Quốc làm việc mười năm trong công ty kia, lại ngay lúc bấy giờ phạm vào lỗi sai trí mạng. Ông ấy dính vào cờ bạc.
Chủ nợ có máu mạch, về sau thiếu nợ gần hai trăm vạn, Nghê Lập Quốc sợ chết, trộm tham ô tiền của công ty đi trả nợ. Nhưng thủ đoạn nhỏ này của ông ta, rất nhanh đã bị phát hiện, công ty báo cảnh sát, Nghê Lập Quốc bị bắt ngay. Đây là phạm pháp, nếu là lên tòa án, Nghê Lập Quốc khẳng định phải ngồi tù.
“ Nếu cậu con ngồi tù, cái nhà này liền xong rồi, Giai Nam và Hạo Ngôn còn muốn đi học đại học, con bảo bọn nó về sau phải làm sao đây. Mợ cầu con, con cứu ông ấy….”
Nhưng là cô cứu như thế nào đây?
Bọn họ đã quên, tuổi của cô này, nên ở đại học đọc sách. Em họ là người, cô thì không phải sao? Cô chỉ muốn sống thanh thanh bạch bạch.
Nhưng mà nghe thanh âm khóc lóc cầu xin trong điện thoại, mấy năm ân tình nuôi dưỡng, làm cô bối rối.
Tần Kiêu ngồi trên ghế sofa, ánh mắt lãnh trầm, nhìn cô chằm chằm. Hắn biết tất cả mọi chuyện, cho nên đơn giản chỉ chờ xem lựa chọn của cô.
Tô Lăng, em lựa chọn như thế nào?
Tô Lăng đột nhiên cảm thấy bi ai cho bản thân, đời này trên người cô quá nhiều gông xiềng, sống được không dễ dàng, sinh hoạt từ trước đến nay không hề do bản thân quyết định, cô muốn thẳng lưng mà sống, nhưng bị đè nặng chỉ có thể cuối đầu.
Tần Kiêu hỏi cô: “ Còn muốn đi sao?”
“ Không đi.”
“ Lại đây.”
Cô đi qua, Tần Kiêu hung hăng cắn một ngụm ở trên vai cô. Thân thể hắn căng chặt lợi hại, khống chế lực đạo, cắn đến chảy máu.
Cô không nói lời nào, hốc mắt lại lặng lẽ ướt.
Nhưng mà Tô Lăng biết, trên đời này không ai có nghĩa vụ vô điều kiện đối tốt với một người. Cô cầu hắn, bị hắn yêu thích, muốn rời đi cũng không được.
Từ nay về sau cô không nhắc lại việc muốn rời đi, thẳng đến khi chân bị chặt đứt.
Nghê Hạo Ngôn không xuất hiện lâu rồi lại đến, trầm mặc muốn mang cô đi.
Cô nằm trên lưng thiếu niên, tựa như muốn đem đau khổ cả đời khóc ra hết.
Tô Lăng nhớ rõ khi tiểu học, cô giáo giao một bài tập đề là ___ Em muốn trở thành người như thế nào?
Tô Lăng nghiêm túc viết: Em muốn lá gan mình lớn một chút, dũng cảm hoạt bát hơn.
Về sau trọng sinh, nguyện vọng này càng rõ ràng hơn, cô không muốn sống uất ức như đời trước.
Đầu tiên là không để chuyện của cậu phát sinh, theo lý thuyết đây là việc của một năm sau, không cần sốt ruột. Nhưng loại sự tình như đánh bạc này, tuy rằng vung tiền như rác, nhưng tóm lại cũng cần một cái cớ. Hai trăm vạn không phải là một con số nhỏ, hẳn là đánh bạc đỏ mắt, hoặc là……. Căn bản là bị người khác gài.
Tần Kiêu có hiềm nghi, hắn vốn không phải dạng quân tử lỗi lạc gì.
Cô phải chuẩn bị sớm, mới có thể để cho cậu không phạm phải sai lầm này.
Tưởng tượng thì rất tốt đẹp, giống như trong tiểu thuyết, sau khi nữ chính trọng sinh, một giây nghịch tập ngược tra, mở ra con đường kiếm tiền, đi lên đỉnh cao nhân sinh. Nhưng mà Tô Lăng….
Cô trừ bỏ đóng phim thì cái gì cũng không biết.
Đóng phim còn không dám ở dưới mí mắt Tần Kiêu diễn.
Mợ cùng Nghê Giai Nam không thích cô, cậu cùng cô không thân, duy nhất một người thực lòng thân cận cô là Nghê Hạo Ngôn, qua hai ngày nữa liền phải thi đại học, dù như thế nào đi nữa cũng phải chờ em ấy thi xong.
Còn bà ngoại cũng đã lớn tuổi rồi, cô phải kiếm ít tiền phòng ngừa khi bà phát bệnh.
Trong lòng Tô Lăng thực vội, nhưng cô không có tài nguyên cũng không có bối cảnh, chỉ có thể chú ý xem nơi nào chiêu mộ nhiều suất diễn hay vai phụ.
Đại học năm hai năm nay tương đối nhiều khóa, Tô Lăng chọn chương trình học bao gồm âm nhạc, vũ đạo và diễn suất.
Bởi vì đóng phim có đôi khi cần quay chụp dưới nước, học viện bọn họ còn cưỡng chế học thêm khóa bơi lội.
Khóa bơi lội học vào chiều thứ sáu, chính là hôm nay.
Tháng sáu thành phố B vừa vặn tương đối nóng, khóa bơi lội rất được sinh viên hoan nghênh. Nhưng mà không bao gồm Tô Lăng.
Đại học tương đối nhân tính hóa, bể bơi nam nữ tách riêng ra, cách nhau một tấm kính mờ. Chỉ mơ mơ hồ hồ thấy rõ hình dáng.
Vân Bố không ở đây, có nghĩa là Tô Lăng phải đi học một mình.
Cô đi vào phòng thay quần áo thay đổi đồ bơi ra tới, vừa vặn gặp được mấy nữ sinh cùng hệ, trong đó có hai người là người quen___ bạn cùng phòng Triệu Uyển Uyển cùng người mấy hôm trước nói cô nói bậy Đàm Tình.
Tô Lăng ra tới, mấy nữ sinh ánh mắt động tác nhất trí dừng ở trên người cô.
Áo tắm của cô rất bảo thủ, làn váy ở trên đầu gối một chút. Nhưng không trở ngại vẻ đẹp của cô, màu da trắng như vậy, ở dưới đèn huỳnh quang thực trắng đến lóa mắt, cẳng chân mảnh khảnh thẳng tắp, cánh tay nhỏ gầy, còn trước lồi sau lõm.
Các nữ sinh âm thầm cắn răng, đây là trời sinh khiến người ghen ghét, cùng học hệ biểu diễn, quần áo giống nhau, bọn họ so với Tô Lăng thì như trời và đất. May mắn Tô Lăng không thích khoe khoang, ngày thường dù rất nóng cũng đem bản thân bọc kín mít.
Tô Lăng bị ánh mắt sáng ngời của bọn họ nhìn, không được tự nhiên mà cuộn tròn ngón chân, mím môi đi ra ngoài.
Đàm Tình nhìn thoáng qua chân cô, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ. Trên bể bơi Tô Lăng đổi dép lê, đôi chân tuyết trắng liền lộ ra. Chân của cô rất thanh tú, ngón chân mượt mà đáng yêu, móng chân không sơn, có màu hồng phấn. Nếu bàn tay lớn một chút, rất có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay.
Thực sự là một đôi chân ngọc tinh xảo đáng yêu.
Các đồng bạn lại bắt đầu châm chọc như hằng ngày: “ Bạch liên hoa a~” Đàm Tình nhíu nhíu mày, lần này nghe thế nhưng cảm thấy phiền: “ Được rồi, đừng nói nữa, nói lợi hại hơn nữa cũng không đẹp bằng người ta.”
Các nữ sinh đồng thời im tiếng, có chút xấu hổ.
Trước cửa học viện bể bơi để một cái túi đựng điện thoại chống thấm nước, được đánh số riêng cho mỗi người,để trên ghế ngồi của mình, Tô Lăng vừa mới bơi hai vòng điện thoại liền vang lên.
Cô chỉ có thể đi lên nghe điện thoại.
Nhiệt độ ở hồ bơi ổn định nhưng hơi trống trải, Tô Lăng nhíu nhíu mày, nhỏ giọng dò hỏi: “ A lô, xin hỏi bên kia là ai?”
Ngữ điệu khí nói chuyện của cô nhỏ nhẹ mềm mại, giống như muốn cào vào lòng người nghe.
Đầu bên kia trầm thấp trả lời lại: “ Là Triệu Cấu ca ca của em a.”
Giọng đàn ông đè thấp nặng nề cười, lộ ra nồng đậm ác liệt. Tô Lăng sao có thể không biết hắn là ai chứ, cô đầu tiên là cả kinh, sau đó cưỡng chế chính mình bình tĩnh lại! Bình tĩnh không cần hoảng, cô nhỏ giọng nói: “ Anh gọi nhầm số.”
“ Tô Lăng, đến lại kêu một tiếng nghe một chút, cho em cái nữ chính chơi. Hửm?”
Cô đỏ mặt, sau đó tức đỏ mắt, não không chịu khống chế mà nghĩ đến kiếp trước Tần Kiêu thích nói một câu nhất___ Lăng Lăng kêu đến thật dễ nghe.
Tô Lăng không biết nơi nào sai, mà tên bệnh tâm thần này lại coi trọng cô. Nhưng cô đã sớm muốn mắng hắn, dù sao đều phải chết sợ gì, vì thế cô có đủ dũng khí: “ Anh là tên lưu manh!”
Các bạn học đều ở đây, cô không dám mắng quá lớn tiếng, nghẹn đỏ mặt, ý đồ dùng giọng nhỏ mà ngữ điệu phẫn nộ tới biểu đạt chính mình chán ghét hắn.
Mắng chửi người thì không giống lắm, giống như làm nũng hơn. Hắn không nhịn xuống được, cười ra tiếng.
Cô không biết hắn cười cái gì, cô giống như mèo nhỏ xù lông bị thái độ của Tần Kiêu làm tức giận đến choáng váng đầu óc, trực tiếp cúp điện thoại. Anh đi mà chơi nữ chính quỷ gì kia, ai muốn làm thì làm đi!
Tô Lăng nghĩ tới nghĩ lui, đem điện thoại tắt máy. Cô bình tĩnh lại, nghĩ lại cảm thấy sợ, cô có chút hối hận.
Tần Kiêu âm tình bất định, cô đã mắng hắn, vạn nhất khi đó hắn giận quá hóa cười, thì thật sự đáng sợ. Nếu không phải, vậy hắn ăn mắng mà còn cười được, cũng là đầu óc có bệnh đi.
Hai cái giả thuyết đều không phải kết cục tốt, cô ngồi trên thành bể bơi, cảm xúc trùng xuống, bắt đầu tự hỏi một vạn loại hậu quả đáng sợ khi đắc tội Tần Kiêu.
Các nữ sinh lục tục lên bờ, có một nữ sinh đổi xong quần áo đi ra ngoài, lại hấp tấp chạy vào: “ Ngọa tào, bên ngoài có một đại soái ca.”
Lời này dẫn tới một trận cười to của các nữ sinh: “ Có bao nhiêu soái?” Bọn họ là khoa tin tức truyền thông chuyên nghiệp, những thứ khác không nhiều lắm, nhưng soái ca mỹ nữ chưa bao giờ thiếu.
Nữ sinh mặt mộc kia nói tiếp: “ Không biết có bao nhiêu soái, hắn mang kính râm.”
“….” Vậy cô nói cái quỷ gì.
“ Nhưng mà hắn mặc áo sơ mi định chế của L.D.”
“!” Tốt xác thật soái.
Tốt xấu gì cũng nghe qua nhãn hiệu này, L.D được nhiều đại gia biết đến, một kiện áo sơ mi giá lên đến sáu chữ số, mặc nó lên người đều là những kẻ nhiều tiền phát hoảng. Vị bên ngoài kia, với sinh viên bọn họ mà nói về sau muốn lăn lộn trong giới giải trí, chính là kim chủ sống sờ sờ a.
Tô Lăng nắm chặt điện thoại, toàn thân cứng đờ. Cô cô cô……. Không không không phải cố ý mắng chửi người…..
Ngay sau đó cô nhìn thấy đôi chân mình trần trụi để bên ngoài, nháy mắt da đầu tê dại.
Tô Lăng hướng phòng thay quần áo chạy thật nhanh.
Thay quần áo! Mang giày!
Đại học Z có tổng cộng tám phòng thay quần áo công cộng. Thời điểm Tô Lăng tìm được túi đựng quần áo bên trong rỗng tuếch. Cô vừa mở tủ giày, quả nhiên giày cũng không có.
Cô nháy mắt hiểu được, có người đang chỉnh cô.
Đèn huỳnh quang thật chói mắt, cô cầm túi trống rỗng, phảng phất không chỗ che giấu.
Đôi mắt cô chát đến phát đau, khó có thể khống chế cảm thấy có chút ủy khuất. Cô đã rất rất cố gắng.
Lúc này thanh âm quản lý viên vang lên: “ Mời các bạn sinh viên mau rời khỏi phòng bơi lội, nhân viên công tác phải đổi nước sạch.”