Một tay của Tô Lăng giữ lấy dây thừng của bàn đu dây, cảm xúc khá tốt. Ngồi trên bàn đu dây chớp mắt một cái, cô điều chỉnh tốt tâm tình rồi quay đầu lại.
Ánh đèn chợt loé, âm nhạc đau thương u ám, một nữ quỷ dữ tợn bỗng nhiên quay đầu lại.
Ngồi dưới khán đài, Quách Minh Nham sợ tới không thở được, không kìm được nói lời thô tục: "Con mẹ nó, thứ quỷ quái gì vậy?"
Như vậy cũng chưa tính là xong, cô gái trên sân khấu bắt đầu uống thuốc. Cô vặn nắp chai ra, ngửa đầu uống. Thử lắc giày, nhưng không biết tại sao, có lẽ đi giày quá chặt nên không thể rơi ra.
Cô không để ý, đôi mắt đen lúng liếng mở to, không chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Phân cảnh rơi lệ cũng không có, cô bắt đầu diễn phản ứng sau khi uống thuốc độc - ở trên bàn đu dây trợn trắng mắt.
Không lâu sau liền tắt thở.
Quách Minh Nham:...
Tần Kiêu cùng đám hồ bằng cẩu hữu:...
Quách Minh Nham xem đến trợn mắt há mồm, hắn đã lớn ngần này, đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến màn biểu diễn cay mắt như vậy. Hắn cảm giác dạ dày bắt đầu quay cuồng, cơm trưa cũng đều sắp ói ra.
Quách Minh Nham vội vàng quay sang nhìn phản ứng của Tần Kiêu, nam nhân mặt vô biểu tình, nhìn trên sân khấu vài giây rồi quay đầu đi.
Quách Minh Nham che lại đôi mắt: "Trời ơi, đại học truyền thông Z đây sao?"
Tần Kiêu thấp thấp cười, quay đầu lại, nhìn vị đạo sư Trần Phàm ngồi sau mình: "Quý trường thật tốt, nhân tài lớp lớp xuất hiện."
Trần Phàm ánh mắt tức giận cùng kinh ngạc còn chưa có kịp thu liễm lại, theo bản năng giải thích: "Lúc tập luyện em ấy không phải như vậy..." Lại nghĩ đến Tần Kiêu rất xấu tính, không dám biện minh nữa, đành sửa miệng: "Buổi tối tôi sẽ bảo em ấy xin lỗi Tần thiếu."
Tần Kiêu không tỏ thái độ gì, Quách Minh Nham đã nói: "Đem cô ta cút ra xa một chút, chúng tôi không cần một con quỷ xin lỗi." Nhìn thấy liền đau mắt.
Lúc này buổi biểu diễn cũng đã kết thúc, Trần Phàm ngẫm lại lúc vừa rồi nhìn thấy Tô Lăng, không có biện pháp nào nói đó là một mĩ nữ thanh thuần cả.
Nguyên bản là muốn lấy lòng người ta, ai ngờ lại thành đắc tội.
Tần Kiêu cầm lấy tây trang của mình, mặt mày lạnh lùng: "Đi thôi."
*
Tô Lăng thu thập xong đồ của mình, liền kéo tay Vân Bố vẫn đang đứng dại ra bên cạnh: "Đi thôi."
Ánh mắt Đường Vi Vi kì dị nhìn Tô Lăng chưa tẩy trang, con nhỏ ốm yếu nghèo khó này điên rồi sao? Vốn dĩ là một nữ hai xinh đẹp, bây giờ lại trở thành một trò cười.
Hai người đi xa rồi, Vân Bố mới thấp giọng nói: "Trời ơi, Tô Lăng ơi, cậu xong đời rồi. Thế nào Trần Phàm cũng đánh chết cậu."
Tô Lăng quay người lại, dưới lớp trang điểm trắng bệch, lộ ra tươi cười: "Không sao."
Vân Bố gian nan nuốt nước miếng: "Có sao đấy. Nếu video hôm nay mà tuôn ra ngoài, sau này còn có đoàn làm phim nào muốn mời cậu? Giấc mơ của cậu làm sao bây giờ?"
Tô Lăng sửng sốt, giấc mơ? Ám ảnh về 5 năm bị giam cầm làm cô quên, ước vọng của cô chính là được làm đại minh tinh.
Cô nỗ lực học tập, thi đỗ đại học truyền thông, có thời gian rảnh liền đi làm thêm để trả học phí cao ngất ngưởng. Chính là vì lí do này, ước mơ của cô yếu ớt như bọt biển vậy.
Tô Lăng nhẹ nhàng lắc đầu: "Thử vai cũng sẽ không để ý tới diễn xuất ngày hôm nay của mình. Sau này mình sẽ cố gắng hơn."
Vân Bố hiển nhiên đã tuyệt vọng, mặc kệ Tô Lăng nói cái gì đều không nghe vào. Trên mặt giống như viết hai chữ "xong đời". Một lúc sau, mới mở miệng: "Đêm nay còn có tiệc chúc mừng đấy."
Toàn bộ bữa tiệc hôm nay đều do Tần Kiêu trả tiền, toàn bộ đạo sư và sinh viên hôm nay biểu diễn đều tới.
Ý cười của Tô Lăng phai nhạt, trong mắt cô chứa ba phần lạnh lùng: "Mình biết."
Cô làm sao có thể quên được, đời trước chính vào buổi tối hôm nay, cô bị đưa lên giường Tần Kiêu. Sau một đêm, mọi thứ đều thay đổi. Cuộc sống bình thường của cô bị quấy rối, cô bị buộc đến mức không còn đường nào để đi. Mà ngay cả người hại mình là ai cô cũng không biết.
Tô Lăng trở lại phòng ngủ, thay ra quần áo biểu diễn, lớp trang điểm khiến cô thật vừa lòng, hiện tại cũng không có ý định tẩy đi. Sợ cuối cùng vẫn bị hại, thì gương mặt này cũng đủ Tần Kiêu cảm thấy buồn nôn.
Cô hôn mê hắn còn có hứng thú. Nhưng hiện tại bộ dáng cô doạ người như này còn có thể có khẩu vị sao?
Vân Bố cảm thấy rất buồn, không nhịn được thở dài. Cô cảm thấy Tô Lăng ngủ một giấc dậy, có chỗ nào đó không giống lúc trước. Tính cách Tô Lăng trước nay đều rất nhút nhát, chẳng lẽ do quá hồi hộp mới ở trên sân khấu làm bậy.
Tô Lăng không muốn đi tiệc tối, lòng hiếu kỳ của cô không mãnh liệt. So với việc điều tra kẻ kiếp trước hại cô là ai thì cô thích bình yên vô sự hơn.
Cô trở về phòng ngủ liền nhào lên giường, lấy chăn quấn chặt mình: "Vân Bố, mình không thoải mái, không đến tiệc tối được."
Nhưng không bao lâu sau, chuông điện thoại của cô vang lên, đầu bên kia là Trần Phàm đang cố nén lửa giận: "Tô Lăng, tôi không cần biết em làm sao, lập tức tới đây ngay."
Giọng nói của Tô Lăng rầu rĩ: "Lão sư, em không khoẻ."
Trần Phàm cũng không nghe cô nói, ông ta biết cô chỉ là một quả hồng mềm, muốn bóp nát cũng không tốn sức: "Tối nay em biểu diễn không tốt, nếu còn không tới đây xin lỗi, cuối kỳ tôi sẽ cho em rớt môn."
"Vâng." Cô nhỏ giọng đáp.
Trong phòng ngủ tối tăm, vừa rồi trước khi đi Vân Bố muốn để cô nghỉ ngơi nên đã tắt đèn. Cô nhìn tay của mình, mềm yếu vô lực, ở trong bóng tối càng thêm oánh bạch non mịn. Chính vì dáng vẻ này của cô, mới khiến người khác muốn khi dễ.
Người khác không sợ rớt môn, nhưng cô lại sợ. Vừa vào đại học, thành tích của cô vẫn như cũ, luôn đứng đầu.
Lúc bạn học tụ tập, cô ở thư viện đọc sách.
Lúc bạn học đi xem biểu diễn, cô đang đứng trước gương luyện vũ đạo.
Là vì tiền học bổng 8000 ngàn đồng kia.
Người nghèo thì không có tôn nghiêm.
Cô trầm mặc một lát, sau đó thay quần áo rồi mới đến khách sạn.
Gió đêm thổi khiến cô giật mình, đem áo khoác quấn chặt, cô nhìn bóng của mình dưới đèn đường được kéo dài vô hạn, cô tự nói với mình rằng, không có việc gì phải sợ. Hắn còn chưa thích cô, qua chuyện này mọi chuyện sẽ tốt lên.
Tần Kiêu cũng không phải người dễ gặp, hắn cao cao tại thượng, chăc chắn sẽ không xuất hiện ở chỗ những con người tầm thường.
Cô bước vào phòng, nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy hắn, liền nhẹ nhàng thở ra.
Tô Lăng cúi đầu xin lỗi Trần Phàm cùng đồng học: "Là trạng thái của em không tốt, xin lỗi."
Mấy đồng học đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không ai hé răng nói gì.
Trần Phàm có tiếng là một lão sư không phong độ. Ông ta chắc chắn hận chết Tô Lăng, dựa vào bản lĩnh của Tần Kiêu, nếu chịu giúp ông, đừng nói là chức danh hay tài nguyên thì đều dễ như một bữa ăn sáng. Nhưng hôm nay đều bị học sinh ngày thường ngoan ngoãn này làm hỏng hết.
Ông ta không cam lòng.
"Em nhìn lại bản thân em xem bây giờ giống cai gì? Mau rửa sạch mặt rồi cùng tôi đi xin lỗi." Tuy rằng Quách Minh Nham nói không cần, nhưng Tần Kiêu lại không tỏ thái độ gì, nam nhân chỉ vuốt ve ngón út của mình, cười không rõ ý tứ. Mà nhóm người này ai cũng đều muốn lấy lòng Tần Kiêu, chỉ cần Tần Kiêu chưa cự tuyệt, thì chắc chắn vẫn còn hi vọng.
Tô Lăng ngẩng đầu nhìn Trần Phàm, đôi mắt sạch sẽ thanh triệt, chỉ là sâu bên trong lại chứa hàn ý lạnh thấu xương.
Cô nghi rằng Trần Phàm chính là người đã đưa cô lên giường của Tần Kiêu. Chắc chắn trong lúc tập luyện, ông ta đã đánh chủ ý lên người cô. Tính cách cô hướng nội ít nói như vậy, sao có thể nhận được vai nữ số một?
Sắc môi Tô Lăng tái nhợt, thật ra cô còn muốn ngốc ở đại học truyền thông Z thêm một hai năm. Trần Phàm là đạo sư không thể đắc tội. Cô muốn cự tuyệt, nhưng trong 24 năm cuộc đời của kiếp trước, cỗ vẫn chưa thể học nổi cách cự tuyệt người khác.
Tần Kiêu quá bá đạo, không cho phép cô nói bất cứ lời cự tuyệt nào, vì vậy cô cũng quên luôn cách nói.
Tô Lăng chỉ có thể vòng vo: "Không có nước tẩy trang tẩy không sạch, Trần lão sư, chúng ta cứ như vậy đi thôi."
Trần Phàm chỉ nóng lòng lên lầu, nhíu nhíu mày cũng không phản đối.
Ông ta dẫn Tô Lăng lên tầng 7: "Trong cái vòng này em nên hiểu rõ, người nào có thể đắc tội, còn người nào thì không. Chính em phải tự rõ ràng. Còn nếu như không học được cách thức thời, thì tôi khuyên em nên từ bỏ sớm thì hơn."
Ông ta đợi nửa ngày, thiếu nữ phía sau mới "vâng" một tiếng.
Lúc bọn họ đi vào, Đường Vi Vi đang tự mình hầu hạ Tần Kiêu uống rượu. Cô ta ngồi xổm bên cạnh chân của hắn, biểu tình ngoan ngoãn nghe lời giống như một con mèo nhỏ. Nam nhân ngồi trên sô pha, trong ánh sáng ảm đạm không thấy rõ thần sắc.
Hắn thích người khác nghe lời mình.
Trong phòng ngoại trừ Quách Minh Nham, còn có một người đàn ông tên Đông Húc, Tô Lăng biết hắn. Hắn chính là đạo diễn tài hoa hơn người, nhưng khoảng cách giữa thiên tài và kẻ điên chỉ mong manh như sợi chỉ, hắn ta đối với tác phẩm cuồng nhiệt hơn tất cả mọi thứ.
Tô Lăng vừa đi vào, gương mặt trắng bệch lập tức liền kích thích tới Quách Minh Nham. Hắn ta là nhan khống thời kì cuối, che lại đôi mắt: "Trần Phàm ông nghe không hiểu tiếng người sao? Không phải tôi bảo ông cho cô ta cút xa ra một chút à?"
Trần Phàm vội vàng nói: "Quách thiếu, em ấy tới là để xin lỗi."
"Không cần, không cần, tìm em gái nào đẹp đẹp đi."
Trần Phàm muốn nói đây là cô gái đẹp nhất, nhưng chắc chắn chẳng có ai tin nổi. Hoá trang đúng là yêu thuật.
Trần Phàm vẫn còn rõ ai mới là quan trọng nhất ở đây, hướng tận bên trong nói: "Tần thiếu, xin lỗi vì đã làm hư tác phẩm của ngài."
Lời này vừa nói ra, cơ hồ tất cả mọi người cùng kinh ngạc. "Thanh mai" là tác phẩm của Tần Kiêu?
Tô Lăng gắt gao khắc chế, mới có thể an tĩnh trầm mặc mà đứng tại chỗ. Trách không được, cái kết cục biến thái như vậy, vừa đúng như sở thích của hắn. Giờ khắc này, cô thật sự có một suy nghĩ đáng sợ, vai diễn của cô và Đường Vi Vi bị thay đổi, tất cả mọi người đều đoán không ra, Tần Kiêu thích nhất chính là phân cảnh cuối cùng kia. Nếu vai diễn của hai người các cô không thay đổi,
có phải hay không sẽ không xảy ra những sự việc như đời trước.
"Tần Kiêu, anh viết kịch bản sao?" Đông Húc đầu vẫn luôn cúi bỗng nhiên ngẩng lên, trong mắt tràn ngập bất ngờ.
Nam nhân ngồi trong góc khẽ cười một tiếng, thong thả ung dung nói: "Không". Hắn không giải thích gì thêm, những nghi vấn của Đông Húc cũng chỉ có thể nghẹn trong cổ họng.
Tô Lăng bị Trần Phàm đẩy một cái, tiến lên phía trước, cô ổn định lại tâm tình, dùng giọng điệu bình thản nhất: "Thật xin lỗi, Tần tổng." Tô Lăng đứng cách xa hắn, khom lưng xin lỗi.
Thật lâu sau nam nhân cũng không có đáp lại, Tô Lăng giữ nguyên tư thế không dám động. Cô nhìn đôi giày được buộc chắc chắn của mình, không có toát ra một tia tình cảm khác thường nào.
"Mấy người làm diễn viên, đều là loại người thích trưng mặt than như thế này?" Hắn cười nhạt mở miệng: "Có thể cười một cái được không?"
Tô Lăng đứng thẳng người dậy, giờ phút này cô mới cảm nhận được căm ghét tới tận xương tuỷ là như thế nào. Hắn muốn cô cười thì cô phải cười, muốn cô khóc thì cô phải khóc. Tô Lăng hướng bọn họ, khoé môi miến cưỡng kéo lên một nụ cười.
Mang theo gương mặt được trang điểm kinh khủng như vậy, thành công làm cho kẻ chịu đựng kém nhất, Quách Minh Nham hít một ngụm khí lạnh.
Đổng Húc cau mày, trực tiếp nói: "Cô không xứng đáng với vai nữ số hai."
Tần Kiêu khẽ cười một tiếng.
"Đường Vi Vi." Hắn nói: "Mau dạy bạn học của cô nên cười như thế nào."