Edit: Chickenliverpate
Vì mấy câu nói của Sở Hành, mà mấy tiếng đồng hồ sau đó của Yên Ngọc cũng hết sức khắc nghiệt. Sở Hành hỏi anh ta vết thương trên cằm Anh Túc có thể để lại sẹo hay không, Yên Ngọc trả lời anh bằng một giọng điệu nửa trống nửa mái: Không để lại sẹo thì thế nào? Mà để lại sẹo thì sao? Chẳng lẽ để lại sẹo thì anh không cần người ta? Thiếu gia Sở ngài thật đúng là điển hình của câu nhan sắc là tối thượng nha. Anh cho rằng bản thân anh đẹp mắt lắm sao? Dáng dấp không phải cứng ngắc khó chịu thì lại mang vẻ mặt của một ông già, anh ghét bỏ người ta thì người ta cũng chẳng có thèm anh đâu!
. . . . . .
Sở Hành vốn định lạnh lùng nhanh chóng đáp trả, nhưng khi nhìn thấy Yên Ngọc đang tiêm thuốc cho Anh Túc, tất cả những lời muốn nói đều bị ngăn lại trên cửa miệng, rồi lặng lẽ nuốt trở vào.
Một lát sau, Sở Hành không nhịn được hỏi khi nào Anh Túc mới có thể tỉnh lại, Yên Ngọc nghe được nhưng lại coi như không nghe thấy gì, Sở Hành lại hỏi thêm lần nữa, lần này Yên Ngọc liếc anh bằng nửa con mắt, ý tứ trong đôi mắt cao quý ngạo mạn đằng sau cặp mắt kính là 'có bản lĩnh thì vừa rồi đừng có kích thích tôi, có bản lĩnh thì quỳ xuống cầu xin tôi đi, cầu xin tôi tôi sẽ nói cho anh biết, không cầu xin tôi mà còn muốn tôi nói cho anh biết, quả thật là con mẹ nó mơ mộng hão huyền', anh ta lạnh nhạt nói: Đợi khi cô ấy chết rồi anh hỏi câu này cũng không muộn.
. . . . . .
Những ngón tay của Sở Hành đặt lên cơ quan giấu súng trên mép giường, nhịn thật lâu mới miễn cưỡng không ấn xuống.
Anh Túc không tỉnh cả một đêm, thì Sở Hành cũng cả đêm không ngủ. Yên Ngọc nói có thể nửa đêm Anh Túc sẽ phát sốt, Sở Hành liền nhét đôi chân đông cứng của cô vào trong ngực, suốt đêm liên tục kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, nhiệt độ có dấu hiệu hơi tăng cao thì lập tức dùng khăn thấm cồn lau mặt cho cô, mãi cho đến sáng, nhiệt độ cơ thể Anh Túc cũng trở lại bình thường.
Sáng ngày hôm sau, Thương Dật đến thăm.
Cùng đến còn có bà xã mới cưới của Thương gia, Cảnh Trí. Khi hai người cùng xuất hiện bên trong phòng ngủ thì Anh Túc vẫn còn chưa tỉnh, Sở Hành cũng chẳng có tâm trạng nào để ý tới hai kẻ đặc biệt đến xem náo nhiệt này, chỉ hơi nhướng mắt, ngay cả nói cũng không muốn mở miệng. Thương Dật cũng không để ý, rất biết phối hợp kéo Cảnh Trí đến ngồi xuống ghế sofa, bắt chéo chân nhìn Sở Hành đang bám dính vào giường một tấc cũng không rời.
Quần áo của Sở Hành vẫn chưa được thay ra từ ngày hôm qua đến giờ, Thương Dật lười biếng nằm nghiêng ngã trên ghế sofa như ở nhà mình, cười nói: Tiếp khách ngay tại phòng ngủ của nhà mình, quần áo lại xốc xếch, hồn vía thì đang trôi nổi tận đâu đâu, đã biết cậu đang chăm sóc người bệnh, không biết còn tưởng cậu đang bị một sợi xích vàng vô hình khóa lại trong phạm vi nửa thước.
Hắn vừa dứt lời, từ ngoài cửa bỗng truyền đến một câu châm chọc: Bất kể thiếu gia Thương đi tới đâu, cũng đều không quên đồng tiến đồng xuất cùng với tiểu thư Cảnh, đã biết vợ chồng thiếu gia Thương tình thâm một tấc cũng không rời, không biết còn tưởng trên cổ thiếu gia Thương có một sợi dây da, đầu còn lại cột vào tay tiểu thư Cảnh nữa đấy.
Cảnh Trí vốn đang lạnh mặt ngồi cách Thương Dật hai mét, giờ phút này bỗng bật cười một tiếng, vừa cắn cắn miệng cái tách thủy tinh, sóng mắt mênh mông liếc sang một cái. Thương Dật chỉ làm như không nhìn thấy, lạnh nhạt nói: Yên Ngọc, tôi chọc cậu chỗ nào hả?
Yên Ngọc vừa đặt hộp thuốc xuống, vừa thong thả ung dung nói: Thiếu gia Thương nói những lời này, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói không đúng sao?
Thương Dật ngẫm nghĩ một lát, rồi thong thả nói: Về khoảng tình sử của cậu, thì đếm hai đầu ngón tay cũng không hết, không phải là bị cùng một người vứt bỏ đến ba lần sao, xảy ra cũng đã xảy ra, còn có gì không thể nói?
Ấn đường Yên Ngọc nặng nề giật giật, đang chuẩn bị phun trả nọc độc, thì Cảnh Trí đã hạ mi mắt, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, hờ hững mở miệng: Nói không sai. Tình sử của Yên Ngọc có thể được miêu tả chi tiết chỉ trong một bài làm văn của học sinh lớp một, còn tình sử của thiếu gia Thương thì ngay cả một cuốn nghiên cứu sinh đúng chuẩn cũng không thể sánh bằng, đúng không?
Nụ cười trên mặt Thương Dật hơi cứng lại, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh sắc