Edit: Chickenliverpate
Lộ Minh dùng mắt ra hiệu, mấy cô gái liền bị dẫn đi. Bản thân anh ta cũng đứng lên, vẫy tay một cái, đám vệ sĩ lập tức nối đuôi chạy ra, còn thuận tay kéo theo Lão Tống đang há hốc mồm, hai mắt muốn lồi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng, lão Tống nhìn sắc mặt khó chịu của Lộ Minh, run giọng khúm núm nói: . . . . . .Trợ lý tổng giám đốc Lộ, hôm nay tôi… có phải hôm nay tôi đã làm ra sai lầm rồi phải không?
Mấy người các ông, không một ai có thể khiến tôi nhẹ lòng hả. Lộ Minh nâng trán, ngay cả phát giận cũng lười, không còn hơi sức chỉ chỉ cửa phòng. Cái cô Đan Châu gì đó, từ đâu chui ra?
Tôi không rõ lắm. . . . . .
Lộ Minh trừng mắt nhìn ông ta, lão Tống đau khổ nói: Trợ lý tổng giám đốc Lộ, mấy ngày qua tôi khá bận rộn, có hơi lơ là ở khâu quản lý. . . . . .
Lộ Minh khoát tay ngăn lại, cắt ngang lời nói của ông ta: Được rồi, mặc kệ từ chỗ nào tới, cũng trả về chỗ đó đi, nếu không thể quay về thì đẩy đi cho xa, vĩnh viễn không được trở lại thành phố A! Nếu để cho hai vị tổ tông ở bên trong kia nhìn thấy lần nữa, Tống Chí Dân, con mẹ nó, ông cũng cút luôn cho tôi!
Ngày kế tiếp, Anh Túc ngủ trưa dậy, bước xuống lầu liền nhìn thấy Yên Ngọc đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một ly cà phê, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí, áo trắng quần trắng, phong thái nhàn nhã tự nhiên.
Anh ta nhìn thấy cô đi xuống lầu, liền đặt ly cà phê xuống, đẩy mắt kiếng lên: Tôi tới kiểm tra sức khỏe cho cô lần cuối. Sau đó chào tạm biệt.
Anh Túc nhìn thoáng qua quyển tạp chí, nội dung trên trang bìa chẳng liên quan gì đến y học, là quyển tạp chí kinh tế tài chính của Sở Hành. Dưới cái nhìn của cô, Yên Ngọc tiện tay vứt quyển tạp chí lên bàn trà, khóe môi mỏng cong lên một nụ cười nhè nhẹ: Lại nói, cô được xem là bệnh nhân duy nhất mà tôi nghiêm túc điều trị từ khi tôi làm bác sĩ.
Anh Túc ngẩng đầu lên, Yên Ngọc mở hộp thuốc trên tay, lấy dụng cụ bên trong ra. Anh Túc nhìn anh ta, thử hỏi: Thật?
Yên Ngọc thuận miệng nói: Ờ.
Tại sao?
Yên Ngọc ngừng động tác một chút, trầm ngâm chốc lát, mới thờ ơ nói: Không có cách nào. Có tình vẫn mãi khốn đốn trong vô tình, cởi chuông phải do người buộc chuông.
. . . . . .
Cho nên điều trị cho bệnh nhân cuối cùng này ít nhiều cũng có giá trị kỷ niệm. Đôi mắt xếch của Yên Ngọc hoàn toàn nghiêm túc. Tôi có thể miễn cưỡng giảm cho cô 15%. Trong lịch sử chữa bệnh mấy năm nay của tôi có thể tính là ưu đãi nhất rồi đó.
. . . . . .
Kiểm tra sức khoẻ xong, tất cả chỉ tiêu đều ở trong phạm vi bình thường. Anh Túc đưa Yên Ngọc ra cửa, nhìn anh ta ngồi vào trong xe. Yên Ngọc chậm rãi hạ cửa sổ xe