Lúc Cảnh Dực xuống lầu, mấy người Đại Chí đang bận đến mức chân không chạm đất, trên bàn dưới đất đâu đâu cũng là tư liệu văn kiện tán loạn, bọn họ vừa thu dọn vừa càm ràm.
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh Dực hỏi.
Đại Chí tuyệt vọng quỳ dưới đất, “Cái tên thần kinh Đại Hắc kia mở cửa sổ, một cơn gió thổi qua, tất cả văn kiện của bọn em đều bay hết trơn….anh, có nên tuyển một nữ trợ lý gì gì đó không anh, anh xem mấy tên đàn ông thô kệch bọn em, hoàn toàn không làm được mấy việc tỉ mỉ như thế này…”
Cảnh Dực lườm cậu ta, giọng nói lạnh nhạt, “Cô gái nào tình nguyện đến đây?”
Đại Chí lập tức tỉnh ra, “…Cũng phải.”
Đại Hắc vò đầu bức tóc, “Em đâu có ngờ bên ngoài gió lớn vậy…vừa nãy có hơi buồn ngủ, em muốn mở cửa sổ cho thoáng khí, ai ngờ…”
“Muốn thoáng khí không biết đi ra ngoài sao?” Đại Chí phàn nàn, “Cậu làm bừa bộn cậu tự mình thu dọn đi, tôi không làm nữa, đau đầu.”
Đại Hắc vội vàng nhìn sang Cảnh Dực cầu xin giúp đỡ, “Anh…”
Cảnh Dực nhìn đồng hồ đeo tay, “Đi thôi, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi hẵng làm sau.”
Trời lạnh, mọi người đều muốn ăn chút gì đó nóng nóng, một tổ ong đi đến quán thịt nướng nổi tiếng nhất trên phố, Cảnh Dực đứng trước cửa tán rỗi với ông chủ, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy trong tấm kính thủy tinh trong suốt của quán cơm đối diện lướt qua một gương mặt lạ lẫm.
Anh vừa định dời mắt đi, bỗng dưng giống như phát hiện ra gì đó, anh lại nhìn chăm chú vào gương mặt kia thêm mấy lần, bấy giờ mới nhận ra, người phục vụ mới đến này không phải ai khác.
Chính là Minh Châu mà anh vừa gặp ngày hôm qua.
Buổi tối quán cơm kinh doanh không tệ, Minh Châu chạy tới chạy lui giữa các bàn rượu, trong tay không bưng mâm thì là bưng rượu, cô mới khỏi bệnh, sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, từ xa xa nhìn thấy vẫn còn vài phần dáng vẻ yếu ớt.
Cảnh Dực đột nhiên nhớ ra, cái lần dừng xe ở trạm phục vụ, đôi mắt mà anh nhìn thấy trước cửa toilet.
Đỏ bừng giống như thỏ.
Vẻ bi thương và đau khổ trong đó dày đặc đến mức sắp tràn ra ngoài.
“Anh Cảnh! Anh Chí muốn ăn đầu thỏ!” Trong quán truyền đến giọng nói của Đại Hắc.
Cảnh Dực xoay người đi vào trong, gió lay thổi giọng nói của anh, ba phần rời rạc bảy phần ghét bỏ.
“Ăn cái mông.”
Lễ Giáng Sinh năm nay lạnh hơn bình thường một chút.
Cảnh Dực luôn làm ổ trong phòng, trừ những lúc xuống lầu xem tình hình thì không bước ra khỏi cửa phòng luôn.
Trong phòng mở máy điều hòa, anh chỉ mặc một chiếc áo T-shirt màu đen, vừa vận động trên máy chạy bộ xong nên trên lưng ướt đẫm mồ hôi, anh cầm khăn lau tắm rửa xong bước ra, thình lình vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Anh, đi đón Lạc Lạc giúp em đi?” Đại Chí ân cần bưng một ly trà nóng đứng trước cửa, nụ cười vô cùng nịnh bợ, “Tối nay em có cuộc hẹn, haha.”
Cảnh Dực hơi nhướng mày, “Hai cô gái ở trạm phục vụ đó sao?”
“Đệt, đừng nhắc nữa, hai cô kia nhìn trúng anh rồi.” Đại Chí đặt trà lên bàn, giơ tay chỉnh lại mái tóc của mình, tự hào nói, “Quen ở trên mạng cơ.”
Cậu ta nhìn Cảnh Dực cười cười vô cùng nịnh hót, “Anh, em đã dùng ảnh của anh.”
Cảnh Dực: “…..”
Nhân lúc trước khi Cảnh Dực đen mặt, Đại Chí nhanh nhẹn giơ tay giải thích, “Sau đó em có nói với cô ấy, em nói người đó không phải anh, cô ấy bảo cô ấy không quan tâm vẻ ngoài của em ra sao, rồi…”
Cảnh Dực nhướng mày, “Không quan tâm vẻ ngoài, vậy quan tâm điều gì?”
Đại Chí thẹn thùng mỉm cười, “Có lẽ là nhìn trúng tài năng bên trong của em thôi.”
Cảnh Dực ném khăn tắm lên mặt cậu ta, tặng cho cậu ta một chữ ngắn gọn: “Cút.”
Em trai của Triệu Đại Chí tên là Triệu Đại Lạc, năm nay 6 tuổi, học lớp 1 trường tiểu học Puhe, thành tích luôn xếp hạng chót, nhưng đầu óc lại rất thông minh, những trò nghịch ngợm quậy phá chẳng tha cái nào, chỉ là không dụng tâm vào việc học hành, vì thế Triệu Đại Chí đã lập cho em trai một mục tiêu từ lâu: Lấy được bằng tốt nghiệp cấp ba thì đến chỗ của Cảnh Dực làm việc.
Sau khi Cảnh Dực nghe xong chỉ cười ha hả, khiến Triệu Đại Lạc mỗi lần nhìn thấy Cảnh Dực luôn cảm thấy giống như nhìn thấy ông chủ của mình vào mười năm sau, hoàn toàn không cần Triệu Đại Chí chỉ bảo điều gì, cậu nhóc tự động kế thừa hành vi nịnh bợ của anh trai, nhìn thấy Cảnh Dực sẽ thân thiết gọi đại ca, dáng vẻ ấy còn thân thiết hơn cả lúc nhìn thấy anh ruột.
Cảnh Dực dừng xe trước cổng trường tiểu học Puhe, bên ngoài tuyết đang rơi, chẳng mấy chốc, trên cửa kính lại chồng thêm một tầng, anh mở cần gạt nước, mở thêm âm nhạc, đôi mắt nhìn về phía cổng trường học, miệng tùy ý nhẩm theo lời bài hát.
Triệu Đại Lạc vừa bước ra đã nhận ra xe của Cảnh Dực, anh trai cậu rảnh rỗi thường hay lái chiếc xe này đến đón cậu.
Đôi chân mập mạp của cậu nhóc chạy nhanh như bay, trong chớp mắt đã chạy đến trước cửa xe, “Đại ca!”
Cảnh Dực mở xe cho cậu trèo lên, thấy cậu nhóc không có đeo cặp sách, bèn hỏi, “Cặp sách đâu?”
“Trong trường học, nó nặng lắm, mỗi ngày đeo tới đeo lui mệt biết bao.” Triệu Đại Lạc leo lên ghế phó lái vững vàng ngồi xuống, còn tự thắt dây an toàn cho mình.
Cảnh Dực giật giật khóe miệng không nói gì, trong lúc lái xe anh ngước mắt lên thì nhìn thấy người quen.
Minh Châu che dù đứng trong dòng người, đang che chở cho Minh Bảo đi ra ngoài, cây dù trong suốt kia không che nổi hai người, nửa bên vai của cô dính đầy tuyết trắng, đầu tóc cũng ướt đẫm hơn nửa.
Trên gương mặt hơi nghiêng qua vẫn mang theo ý cười, khi cô cười lên đôi mắt lấp lánh giống như sao trên trời.