Cái loại tươi cười kia không còn nữa mà Hoàng đế ca ca cũng sớm đã không còn nữa. Kỳ thật ta rất thích Hoàng đế ca ca cười như vậy, nụ cười của người có biết bao hàm nhiều ý nghĩa và chỉ có mình ta biết, đó là bí mật của ta và Hoàng đế ca ca, ngoài ra không còn ai biết bí mật này. Điều đó làm ta cảm thấy, đối với Hoàng đế ca ca mà nói, ta chính là độc nhất vô nhị. Nhưng mà tất cả đều đã không còn nữa, Hoàng đế ca ca giờ đang nằm cô đơn lạnh lẽo trong Hoàng lăng, không còn có thể nở nụ cười đó nữa.
Ta nhìn Dã Tiên, bỗng nhiên trong lòng tràn ngập phẫn nộ, ta nạt hắn : “Vì sao ngươi lại cười kiểu đó? Không cho ngươi cười kiểu đó! Ngươi căn bản không xứng cười kiểu đó!”
Dã Tiên tức thì thay đổi sắc mặt, tức giận nói : “Ngươi, cái loại nữ nhân này đang phát điên gì? Đừng có mà quá kiêu ngạo, đừng tưởng rằng ta…” Giọng chợt hắn dừng lại, “Ngươi, ngươi khóc cái gì? Rõ ràng là ngươi không phân rõ phải trái, ngươi còn có mặt mũi để khóc sao? Ối, ngươi đừng khóc, ngươi cứ như vậy, người khác cho rằng ta đã làm gì ngươi, ngươi…” Thanh âm của hắn cứ nhỏ dần nhỏ dần, hắn hoàn toàn không biết nên làm sao.
Ta chùi chùi nước mắt, không phân rõ phải trái nói : “Dù sao cũng không cho ngươi cười kiểu kia, ngươi có thể coi ta là kẻ hung tợn cũng được, nhưng không cho phép ngươi cười kiểu kia.”
Hắn mở miệng, trong giọng nói không có chút nào chống đối : “Được được được, ta sẽ không cười nữa, sau này ta sẽ không cười nữa là được chứ gì? Ngươi đừng có khóc nữa…”
Đúng lúc này, có một thân ảnh chen vào giữa ta và hắn, ôm lấy ta : “Liễu Liễu, hắn đã ức hiếp nàng sao?”
Là A Thát, hắn toàn thân vận lực, chuẩn bị tư thế, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với Dã Tiên.
Dã Tiên cười với A Thát nói: “Ta không có làm gì hết, chỉ nở một nụ cười với nàng thôi.”
A Thát không tin, cúi đầu hỏi ta : ” Liễu Liễu, nàng nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
”Ta mặc kệ chuyện của hắn.” Ta ôm chặt A Thát, đem mặt vùi vào ngực hắn nức nở.
A Thát thả lỏng thân thể, nhẹ vỗ về sau lưng ta, không quan tâm tới sự giải thích của Dã Tiên.
Dã Tiên dùng loại thanh âm như ý chỉ ta là kẻ không thể trêu vào, có chút mất hứng nói : “Quên đi, quên đi.” Chợt nghe tiếng bước chân của hắn bước đi xa.
Ta tựa vào trước ngực A Thát, tim của hắn vì lo lắng cho ta mà đập loạn nhịp. Hắn còn nói hắn sẽ không bao giờ bỏ ta ở lại một mình nữa. Ta cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
A Thát nhẹ nhàng lau những giọt lệ còn sót lại trên mặt ta, ôn nhu hỏi : “Làm sao vậy? Sao đang êm đẹp nàng lại khóc vậy?”
Ta không muốn hắn biết ta lại nghĩ tới Hoàng đế ca ca nên đành nói dối : “Đột nhiên ta nhớ nhà, ở đây, người ta không tốt với ta bằng nhà ta.”
A Thát áy náy nói : ” Aiz, Liễu Liễu, đều là lỗi của ta, mấy ngày nay đã ủy khuất cho nàng. Ta sẽ lại đi cầu xin phụ thân, nếu hắn vẫn không đồng ý thì chúng ta sẽ trốn đi.”
Rõ ràng là ta ủy khuất hắn, ngược lại còn bắt hắn bồi thường. Ta áy náy vùi mặt vào ngực hắn, nói với lòng hắn : ” A Thát, đời này kiếp này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, nếu có chết thì cũng sẽ chết cùng nhau, có được không?”
” Được.” A Thát nâng mặt ta lên, nhìn vào mắt của ta tuyên thệ : “Liễu Liễu, nàng chính là tâm, là mạng của ta. Không có nàng, ta không thể sống.”
Từ sau lần ta khóc lóc như điên ấy, Dã Tiên tựa hồ cũng có chút sợ ta, ở trước mặt ta cũng không bao giờ cười kiểu đó nữa, cũng không có hung tợn với ta, giống như hắn sợ ta lại gây khó dễ cho hắn. Có thể hắn cảm thấy ta là một kẻ điên, nếu so đo với ta sẽ rất mất mặt?
Vì ngày đó ta đã thất thố trước mặt hắn nên sau khi tỉnh táo lại ta không thể nào ngang tàng trước mặt hắn nữa. Cho nên cứ bảo trì khoảng cách, khách sáo lễ tiết với hắn.
A Thát vì ta nên lại đi tìm Thoát Hoan biểu đạt ý nguyện kiên quyết muốn rời đi.
Thoát Hoan rất tức giận, mắng A Thát : “Cái thằng nhóc này! Cả ngày chỉ biết làm sao cho nữ nhân vui vẻ, không có chút hùng tâm tráng chí của nam nhân gì cả. Ngươi muốn cả đời này cứ bám váy đàn bà làm kẻ bất lực sao? Ngay ngày mai, ngươi chuyển đến doanh trại cho ta !”
A Thát kiên quyết từ chối, nói, chí của bản thân không ở nơi này.
Ở Ngõa Thứ, Thoát Hoan là nhân vật một tay che trời nên hắn không bao giờ cho phép người khác nói từ “Không”, hắn tức giận rằng cục sắt này không thể rèn thành thép được nên sai người trông giữ A Thát, nếu dám tự tiện rời đi, lập tức giết chết bất luận tội.
Giờ phút này, Thác Nhã phu nhân đang nước mắt lưng tròng khuyên bảo: ” Nga Nhật Lặc Hòa Khắc, vì sao con nhất quyết phải đi? Là mẹ đối với con không tốt sao? Ta biết nhất định là nữ tử kia nũng nịu, đứa con gái người Hán kia đã dụ dỗ con. Nàng trừ bỏ có vẻ ngoài dễ nhìn ra thì không có cái gì tốt cả! Con không nên vì nàng mà cãi lời Phụ vương, bỏ mẹ, bỏ gia đình? Con nên ngoan ngoãn nghe lời Phụ vương con đi, ở trong doanh trại lập chiến công lớn, đến lúc đó, có mỹ nữ nào mà con không thể có? Còn về phần nữ nhân kia thì để cho nàng ta đi đi.” Nói xong, còn đem ánh mắt chán ghét nhìn về phía ta.
Trong lòng ta không vui, ta thấy ngày ngày bà đều khóc lóc nên mới xót thương, mới nể mặt A Thát mà làm quen với bà, kêu bà một tiếng mẹ, ấy thế mà bà còn không tự biết thân biết phận, lại còn muốn xoay qua chia rẽ chúng ta?
A Thát ôm ta như ôm bảo vật, nói : “Mẫu thân, thỉnh người đừng nên nói như vậy, nếu không có nàng, hài nhi đã sớm hóa thành xương khô trên thảo nguyên. Người của con, mạng của con đều là của nàng, đời này kiếp này con sẽ không bao giờ rời xa nàng.”
Thác Nhã phu nhân cực lực ra sức khuyên nhủ cũng không có kết quả, khóc sướt mướt mà bỏ đi, một hồi sau lại đưa đến một thuyết khách khác, là Dã Tiên.
Dã Tiên khuyên A Thát : “Còn nhớ lúc còn bé ngươi luôn nói muốn học trở thành một Thành Cát Tư Hãn, dương cao ngọn cờ của bộ tộc Nữ Chân chúng ta, nhớ không? Ai ngờ, ngươi ở trên đất của người Hán một thời gian thì đã học thói nhi nữ thường tình của bọn họ. Nữ nhân đều là đầu tóc dài kiến thức ngắn, chỉ biết hưởng thụ an nhàn trước mắt, hiện tại, ngươi nên sủng nàng có giới hạn thôi, không nên cái gì cũng chiều theo ý nàng. Nếu thật sự là vì nàng, ta thấy ngươi nên cố gắng xây dựng công danh sự nghiệp, tranh giành một phần giang sơn, để cho người trong thiên hạ đều biết ngươi yêu quý nàng như thế nào.”
Nghe hắn hạ thấp nữ nhân, trong lòng ta tức giận, ngắt lời hắn : “Ta muốn cái giang sơn kia để làm gì? Ta không quan tâm người trong thiên hạ nói gì về ta? Cái gì mà vinh hoa phú quý chứ, cơm cũng chỉ có thể ăn một phần, người cũng chỉ có thể mặc một bộ quần áo, chết thì cũng chỉ có thể nằm trong một cái quan tài.”
Hắn phản bác lại lời của ta : “Tuy nói là như thế nhưng ngươi hỉ nộ ái ố vô thường, tính tình điêu ngoa, nếu chỉ là thường dân bá tính sợ rằng không bao lâu sẽ gây hoạ cho bản thân. Nếu hắn muốn bảo vệ cho ngươi, hắn phải có quyền có thế.”
Ta ngạo mạn nói : “Vì sao ta phải cần nhờ chàng? Nhà ta có tiền lại có thế, ta cũng không phải loại tiểu thư tay trói gà không chặt. Lần trước, ngươi đã bị ta chỉnh không thể động đậy đấy thôi? Tính điêu ngoa vốn là bản tính của ta, không phải vì chàng không có quyền thế mà có thể bỏ được.”
Dã Tiên hừ một tiếng : “Nhưng mà hắn là một đại nam nhân, không thể làm nên chuyện lớn gì, ở đâu cũng sẽ bị ngươi cưỡi lên đầu thì mặt mũi của hắn để nơi đâu? Theo ta được biết, nếu không phải Tuyên Tông hoàng đế đột nhiên băng hà thì ngươi sẽ vào cung làm phi tử. Không phải ta tự hạ thấp đệ đệ của mình, nhưng nếu so sánh với Tuyên Tông hoàng đế, thì vô luận là văn tài hay võ lược hắn đều không sánh bằng. Vì sao ngươi lại yêu thích hắn? Sao lại cam tâm đi theo hắn làm thường dân?”
Ta quay đầu nhìn A Thát, ở đáy mắt hắn cũng hiện chút áp lực và sầu lo. Ánh mắt ta nhìn A Thát, trả lời vấn đề của Dã Tiên: “Nếu người đã điều tra chuyện của ta chắc cũng biết ta đã lớn lên như thế nào ! Hoàng đế ca ca thật sự rất sủng ái ta. Ta muốn cái gì người đều đáp ứng, cho nên từ đó đã nuôi dưỡng tính tình kiêu căng của ta. Từ nhỏ, bất cứ thứ gì ta cũng không muốn giống với người khác, đồ của ta không được giống với bất kì ai. Cho nên khi ta trưởng thành tính khí vẫn không sửa được. Nam nhân nào muốn yêu ta thì trong mắt chỉ có thể nhìn thấy ta, cái gì mà thiên hạ, cái gì mà quyền thế, tất cả đều không thể hơn ta. Hoàng đế ca ca mọi thứ đều tốt, chỉ là không làm được như vậy, cho nên ta đã quyết định từ bỏ.”
Nhớ đến chuyện quá khứ, lệ tự nhiên lại tràn khóe mi, ta cố nén lại, hơi ngẩng đầu lên, không cho nước mắt chảy ra. A Thát đưa tay ra ôm ta vào trong lòng. Ta nhân thể ở trước ngực hắn cọ cọ chùi nước mắt.
Ôm nhau một lúc, ta ngẩng đầu nói vi Dã Tiên: “Ta không cần A Thát trong tất cả mọi chuyện đều làm chỗ dựa cho ta, chỉ cần chàng yêu ta là đủ rồi. A Thát tốt hơn nhiều người khác, chỉ có chàng mới có thể vì ta mà từ bỏ mọi thứ. Sẽ có người nói chàng không có tiền đồ, bất trung lại bất hiếu nhưng ta yêu chàng cũng chính vì đều này, đối với người khác thì chàng có thể là lòng lang dạ sói nhưng chàng lại đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này dâng cho ta, bởi vì ta là một người rất ích kỷ bá đạo.” Ta rốt cục cũng hiểu được rằng, người mà ta yêu nhất không phải Hoàng đế ca ca, cũng không phải A Thát, mà là chính bản thân ta. Chỉ có người như A Thát mới thích hợp với ta.
Ta quay đầu cười với A Thát, A Thát lộ ra vẻ mặt thoải mái, ánh mắt nóng rực nhìn ta nói : ” Ta yêu nàng cũng chính vì nàng ích kỷ bá đạo như vậy.”
Chúng ta không nhìn thấy bất kì ai ngoại trừ đối phương.
Chờ chúng ta nhớ tới Dã Tiên đang đứng bên cạnh thì đã phát hiện không biết hắn đã đi từ khi nào.
Ta với A Thát gói những vật dụng cần thiết chuẩn bị thừa lúc trốn đi. Đến chạng vạng, Dã Tiên lại đến truyền mệnh lệnh của Thoát Hoan, giải trừ cảnh giới ở ngoại viện của chúng ta. Nói chúng ta có thể tùy ý rời đi bất kì lúc nào.
Ta tò mò hỏi Dã Tiên: “Là ngươi giúp chúng ta cầu xin? Vì cái gì? Không phải ngươi vẫn luôn ghi hận ta sao?”
Hắn cười cười : ” Ngươi cũng chỉ là một đứa trẻ bị chiều quá hóa hư, ta so đo với ngươi làm cái gì? Tuyên Tông hoàng đế là một hoàng đế tốt, ta kính nể hắn cho nên không muốn làm khó xử người mà hắn yêu thương. Trượng phu của ngươi là đệ đệ của ta, với trách nhiệm của một huynh trưởng, ta khuyên giải hắn nhưng hắn lại không muốn nghe, ta cũng không có biện pháp nào khác. Với lại, không cho các ngươi đi thì sẽ ngăn được các ngươi sao? Tội gì kết thù kết oán thêm? Không bằng cho các ngươi vui vẻ ra đi.”
Không thể ngờ rằng, hắn thật ra là một người biết thức thời, từ trước đến nay ta thích mèm mỏng, không thích cứng rắn nên có chút ngượng ngùng kêu A Thát: “A Thát, chàng lấy vài loại cửu chuyển hoàn hồn đan đưa cho Dã Tiên ca ca.”
Dã Tiên sửng sốt, trêu chọc : ” Đây là lần đầu tiên ngươi gọi ta là ca ca. Kỳ thật ngươi không phải chỉ điêu ngoa, có khi lại rất hiểu chuyện.”
Ta không hề cảm kích lời khen của hắn, lập tức tâm cao khí ngạo nói : “Bắt người tay ngắn, ngươi phải nhớ kỹ về sau không được gây khó dễ cho Cửu ca của ta.”
Đúng là bộ mặt của một ca ca chân chính, Dã Tiên không trách mắng gì ta, chỉ dùng nụ cười khoan dung của 1 vị ca ca nhìn ta.
Bên kia A Thát lấy túi thuốc, ghi chú rõ các tác dụng của từng loại thuốc, phương pháp dùng, đưa cho Dã Tiên: ” Đa tạ Dã Tiên ca ca! Mẫu thân của ta sau này nhờ ngươi thay ta chăm sóc bà.”
Ta thọt vô một câu : ” Ừ, còn có tên Cái nắp kia, ngươi đừng cho hắn sống khá giả nha, lúc trước chính hắn đã hại A Thát nhà ta phải làm nô lệ. Nhưng mà nể mặt của mẹ hắn, cũng đừng giết chết hắn.”
“Vì nguyên nhân đó nên ngươi mới trừng phạt hắn?” Dã Tiên dường như hiểu ra chuyện gì : “Như vậy ta cũng không cần lo cho A Thát nữa. Ngươi chỉ ích kỷ bá đạo với người ngoài, còn nếu là người thân của ngươi, ngươi sẽ thay hắn mà suy nghĩ.”
A Thát ở bên cạnh gật đầu đồng ý : “Đúng vậy, Liễu Liễu luôn luôn tốt với ta. Ca ca xin yên tâm.”
Ta với A Thát rời khỏi Ngõa Thứ, đi du ngoạn khắp nơi.
Rất nhiều năm về sau, A Thát vẫn đối với ta thủy chung như nhất. Ta sống rất tốt nhưng trong lòng ta, Hoàng đế ca ca chưa bao giờ có một ngày bị phai nhạt.
Yêu một lúc hai nam nhân, một người khiến cho ngươi rơi lệ vì hoài niệm, một người cho ngươi vui vẻ nhứng lúc bên nhau. Làm một nữ nhân, hạnh phúc lớn nhất cùng lắm cũng chỉ có thể được đến như thế này thôi.