Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Lưu Manh là một nhân vật mà ngay cả cái tên cũng phản ánh cuộc sống đầy khó khăn và nghịch cảnh của hắn. Mặc dù không thực sự là "lưu manh," nhưng do mọi người xung quanh gọi như thế, hắn dần chấp nhận và tự biến mình thành "Lưu Manh" trong mắt người khác.
Hắn sống trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ phải đi làm xa, để lại hắn cho bà nội già cả chăm sóc. Bà nội, vì tuổi tác cao, chỉ có thể lo lắng chuyện ăn uống cho hắn, chứ không còn đủ sức để giám sát việc học hành. Bà nội thường ngồi bên hũ tro cốt của ông nội, thủ thỉ những câu chuyện không ai ngoài bà có thể hiểu, để rồi Lưu Manh cảm thấy mình thật sự cô đơn và lạc lõng trong ngôi nhà ấy.
Việc học hành của Lưu Manh không suôn sẻ. Hắn bị giáo viên chỉ trích và mắng mỏ nhiều lần, điều này dần khiến hắn nản lòng và quyết định bỏ học. Với hắn, đọc sách chẳng mang lại lợi ích gì; những kẻ mọt sách như "bốn mắt" trong lớp cuối cùng cũng chỉ bị khinh thường và bắt nạt. Hắn đặc biệt ghét cậu bạn đeo kính trong lớp - một kẻ trông có vẻ yếu đuối và luôn bị người khác coi thường.
Một lần, trong giờ nghỉ trưa, Lưu Manh quyết định giấu cặp mắt kính của cậu bạn "bốn mắt." Kết quả là cậu bạn không thể phân biệt được giáo viên trước mặt là giáo viên toán hay ngữ văn, tạo ra một tình huống hỗn loạn. Nhưng trò đùa này không kéo dài lâu, bởi Lưu Manh bị phát hiện vì tiếng cười to của mình trong lớp, điều mà chỉ hắn mới dám cười lớn trong hoàn cảnh đó.
Qua câu chuyện này, ta thấy được sự phát triển nhân vật của Lưu Manh, từ một đứa trẻ bị đẩy vào hoàn cảnh khó khăn, chịu đựng sự thiếu thốn về tình cảm và sự hướng dẫn từ gia đình, dẫn đến việc hắn trở nên bất cần và tỏ ra mạnh mẽ để che giấu sự yếu đuối bên trong. Tuy nhiên, sâu thẳm bên trong, có lẽ Lưu Manh cũng chỉ là một đứa trẻ cô đơn, khao khát sự chú ý và yêu thương từ những người xung quanh.