Ngày hôm sau, Triệu Đình Ân mãi cho đến giữa trưa vẫn chưa xuất hiện.
Mẹ Triệu đi vào phòng cô nhìn xem, sau khi đi ra thì lắt đầu với mẹ Trần nói: "Con bé có chút phát sốt."
"Cũng không biết tại sao lại phát sốt nữa." Buổi chiều ngày hôm qua mẹ Triệu không có ở biệt thự, nên đương nhiên không biết chuyện cô ôm truyện tranh dầm mưa về.
"Mau đi lên đưa chút thuốc cảm cho con bé đi, rót nhiều nước vào, để mồ hôi ra một chút. Nếu buổi tối còn chưa hạ sốt, hãy đến bệnh viện khám xem." Mẹ Trần vừa bận rộn lấy thuốc vừa nói.
Mẹ Triệu ừm ừm hai tiếng rồi đi lên chăm sóc Triệu Đình Ân.
Trần Đồng ngồi ở trên sô pha, truyện tranh trên tay đã rất lâu chưa lật qua tờ tiếp theo.
______
Vào đêm khuya, trong khi Triệu Đình Ân đang mê mang thì đột nhiên lại bừng tỉnh dậy.
Toàn thân bủn rủn, nhưng nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống.
Cô hình như đã ngủ gần một ngày rồi, lấy ly nước trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm.
Rèm cửa được mở ra, ánh trăng cao đến chân trời.
Cô nhìn thời gian một chút, mới hơn một giờ sáng.
Bị mẹ rót cho rất nhiều nước khiến cô cảm thấy mắc vệ sinh, liền lê dép lê đi WC.
Sau khi giải quyết vấn đề sinh lý xong, đẩy cửa ra, thấy được Trần Đồng đứng ở cách đó không xa.
Hắn cõng ánh sáng, còn ánh trăng thê lương là bối cảnh của hắn.
Hắn đứng thẳng tắp, như là một tác phẩm điêu khắc lạnh băng.
Triệu Đình Ân gật gật đầu, đứng sang bên cạnh một chút.
Trần Đồng lại hỏi cô: "Hết sốt chưa?"
Hắn đã tự hỏi mình rất lâu để có thể hỏi ra những lời này một cách tự nhiên nhất, nhưng cuối cùng kết quá hình như cũng không được tốt lắm.
Triệu Đình Ân nhìn hắn một cái, mặt mày tuấn tú, nếu nhìn kỹ sẽ thấy được dưới đáy mắt có chút quan tâm. Cô giấu đi sự sung sướng trong lòng, gật đầu: "Đã hết rồi, cảm ơn."
Lúc Trần Đồng lúc đi ngang qua vào WC còn nói nhỏ với cô một câu: "Ban đêm lạnh lắm, đừng mặt ít như vậy đi ra ngoài."
Cửa WC bị đóng lại.
Triệu Đình Ân cúi đầu nhìn lại váy ngủ của mình, mặt đỏ ửng lên.
Bộ đồ ngủ bằng tơ lụa có thắt lưng, lúc tối hôm qua đi ngủ cũng không có mặc nội y.
Giờ phút này, hai đầu v* nhỏ nhô lên rõ ràng trên nhũ mềm đang phồng ra.
Cô phát ngốc xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, sau đó lại chậm rãi đi về phòng của mình.
Chất lượng giất ngủ của cô vẫn luôn không tốt lắm, luôn luôn lặp đi lặp lại những giấc mộng.
Nhớ lại rất nhiều chuyện của đời trước, còn có rất nhiều cảnh mà cô đã tưởng tượng ở trong mộng.
Buổi tối hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy ngày mà Lưu Manh từ nơi khác trở về thôn.
Cô dầm mưa đi gặp hắn.
Hắn nắm lấy tay cô hỏi: "Em đang đợi tôi sao?"
Cô tràn đầy nước mắt trả lời: "Em vẫn luôn đợi anh, đợi anh rất lâu rồi."
______
Tô Mạnh thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho hắn, nói về game, về truyện tranh, thi thoảng còn tâm sự với hắn về tình hình hiện tại của bạn gái cũ.
"Lam Manh Manh cùng bạn trai hiện tại của cô ta rất yêu nhau nha." Tô Mạnh ở đầu điện thoại bên kia bát quái nói, giọng nâng lên đến tận trời cao.
"Liên quan quái gì tới mình, có thể đừng nói tới chuyện của cô ta không?" Trần Đồng khinh miệt nói vào điện thoại.
Hắn ngồi trên sô pha trong phòng khách, hai chân bắt chéo, một bên cùng Tô Mạnh gọi điện thoại, một bên đọc cuốn truyện tranh mà hắn chưa đọc xong.
Triệu Đình Ân ngồi ở bàn ăn phía trước, cái miệng nhỏ tập trung ăn dưa hấu cắt miếng, nhưng lỗ tai lại lén lút nghe động tĩnh của Trần Đồng ở bên kia.
Cô mơ hồ nghe được "Bạn gái cũ" "Liên quan quái gì tới mình" mấy cái từ mấu chốt này.
Đã có thể đoán ra được hiện tại Trần Đồng có thể vẫn đang độc thân.
Cô cầm lấy miếng dưa hấu cuối cùng, ăn vào.
Miếng cuối cùng thật ngọt, so với những miếng trước còn ngọt hơn.
_______
Trần Đồng cúp điện thoại, ghế sô pha bên cạnh đột nhiên chìm xuống.
Triệu Đình Ân ngồi bên cạnh hắn.
Không gần, nhưng có thể làm Trần Đồng chú ý tới sự tồn tại của cô.
Hắn che cuốn truyện tranh lại, nghiêng đầu hỏi cô làm sao vậy.
Triệu Đình Ân lộ ra chút tươi cười, cô thực sự không muốn bỏ đá xuống giếng[1] trong giờ phút này nhưng cô vẫn muốn biết đáp án.
[1]: Vui khi người gặp hoạ.
Cô hỏi: "Anh chia tay rồi sao?"
Trần Đồng sững người một lát, trong đầu đang suy nghĩ nên trả lời cô như thế nào.
Nhìn gương mặt không giấu được sự vui sướng nhưng lại nỗ lực làm ra vẻ nghiêm túc của cô, bỗng dưng trong lòng hắn lại cảm thấy buồn cười.
Muốn trêu ghẹo cô nên lạnh mặt nói: "Không có."
Nụ cười Triệu Đình Ân lập tức dừng lại, sau khi cô à một tiếng, gật gật đầu.
Trần Đồng đứng lên: "Tôi bị đá."
Ba chữ này văng vẳng bên tai Trình Đình Ân, trong đầu liền bùm một tiếng nổ tung.
Thấy hắn chuẩn bị đi, Triệu Đình Ân cuống quít đứng lên, đối với bóng dáng của hắn mà nói: "Đó là... ánh mắt cô ấy không tốt."
Bước chân Trần Đồng dừng một chút, dường như cảm thấy rằng giây tiếp theo cô sẽ nói ra điều đó.
Cũng thật sợ hãi mình sẽ lại có loại cảm giác khó hiểu đó khiến bước đi của hắn không khỏi tăng tốc bước lên lầu.