“Diệc Phương?” Anh lướt qua con đường lát bằng đá vụn đi về phía cô. “Làm sao em biết anh ở đây?”
Anh tưởng rằng cô tới để tìm anh.
“Tôi không biết.” Cô ngạc nhiên nhìn anh, nhất thời không có cách nào đặt hình ảnh Lạc Kình Thiên âu phục phẳng phiu, cùng người mặc T-shirt, quần jean trước mắt này lại với nhau.
“À.” Anh hơi ngừng lại, cười cười, “Rất tốt, ngoài ý muốn càng thêm kinh ngạc vui mừng.”
Diệc Phương không biết nói gì để chống đỡ, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
“Vào đi.” Kình Thiên vươn một tay đầy đất cát, cỏ vụn mời cô, tay kia thì đang cầm một bó cỏ to.
Cô đành phải theo anh đi qua một lối đi.
“Mời ngồi.” Anh chỉ vào cái ghế trúc bên cạnh hàng rào tre. “Anh đi rửa tay xong sẽ quay lại.”
“Anh làm việc của anh đi, không cần phiền toái tiếp đón tôi, tôi lập tức đi ngay.” Cô vội vàng nói.
“Nói gì vậy! Ký lai chi tắc an chi*. Cũng thường xuyên có người lên núi đi ngang qua tạt vào, không phiền toái gì cả.” Đi vài bước rồi, anh quay đầu lại dặn dò: “Không được đi nha.”
*Ký lai chi tắc an chi: đến nơi mới rồi thì hãy yên lòng mà ở lại hoặc còn có nghĩa là chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó.
Nhìn chằm chằm anh đi vào cửa một gian phòng nối liền, Diệc Phương hơi đắn đo một chút, nghĩ rằng nếu bỏ đi thế này, so với cô không mời mà tới lại còn đường đột hơn.
Vì vậy cô dứt khoát theo lời anh nói, ký lai chi tắc an chi, nhìn chung quanh nơi thế ngoại đào nguyên này.
Giữa vườn hoa và hàng rào đặt một bếp lò giống ngày xưa hình chữ nhật trên nền gạch đỏ, mỗi bên có một miệng lò, một bên hiển nhiên thiết kế dùng để nướng thịt, còn một bên để một nồi gốm lớn.
Bên kia bệ nướng thịt, từng luống rõ rệt, là một vườn rau.
Ở một góc bên trong hàng rào tre, có một cái võng được mắc giữa hai cây, trên võng có một quyển sách.
“Sau khi dọn dẹp vườn rau xong, anh vốn định đọc sách một chút.” Giọng anh nhẹ nhàng vang lên ở phía sau nói với cô, “Kết quả không thể chuyên tâm được, cho nên liền đứng lên làm chút chuyện cực nhọc.”
“Chuyện cực nhọc?”
“Chính là chuyện lúc em vào nhìn thấy anh đang làm đó.”
Diệc Phương không dám quay đầu, sợ cùng anh mặt đối mặt.
Cho dù ở trong giấc mộng cuồng dã nhất, cô cũng không thể nào đem anh cùng với một anh chàng trồng hoa, trồng rau liên tưởng lại với nhau.
“Nơi này của anh bất cứ ai cũng có thể tùy ý đi vào sao?” Nhớ tới thắc mắc vừa rồi của mình, cô không nhịn được hỏi.
“Người có duyên thì sẽ đi vào.”
Xấu hổ của cô lại không tự chủ được mà hiện lên trên mặt.
Vì thế anh mỉm cười bổ sung thêm một câu: “Cánh cửa hàng rào gỗ nếu không để ý sẽ bỏ qua, mà nó lại không nổi bật.”
Chính xác.
Nhưng mà ── “Ngộ nhỡ người qua đường đi vào hái hoa hoặc rau anh trồng thì sao?”
“Anh trồng, không có nghĩa chúng thuộc về anh. Chúng được thiên nhiên sinh ra và nuôi dưỡng, người có duyên nhìn thấy chúng, thích thì có thể tùy ý hái.”
“Vậy cần gì phải làm cánh cửa thần bí lại không có tác dụng phòng vệ?”
“Dụng ý của cánh cửa hàng rào vốn không phải để phòng vệ, là vì nó ở giữa mấy bụi cây, cho nên có vẻ thần bí, vả lại không cần phải vì muốn làm cánh cửa hàng rào mà đốn cây vô ích. Cánh cửa hàng rào gỗ kia, xem như là một bộ phận nhỏ trong giấc mộng đi.”
Một cánh cửa, không tính cao thấp dày mỏng, mà lại hình dung thành một bộ phận, trái lại thật thú vị.
“Anh muốn tạo một không gian tự do riêng tư, lại không muốn quá riêng tư. Anh mong muốn chia sẻ, lại không muốn nó biến thành nơi công cộng như vườn bách thú gì đó. Vì thế lúc trước phát hiện có thể lợi dụng khe hở thiên nhiên giữa bụi cây, cũng coi như không phải toàn tâm toàn ý chọn chia sẻ, cảm thấy như vậy lại hết sức lý tưởng rồi. Em còn muốn biết gì không? Cứ việc đặt câu hỏi, anh biết thì sẽ nói.”
Anh có tấm lòng như thế, nếu cô còn hỏi nhiều, ngược lại có vẻ cô keo kiệt cùng đa nghi rồi.
Diệc Phương lắc đầu không nói.
“Có muốn đi xem vườn rau của anh không?” Trong khi hỏi, anh cũng đã đi về phía vườn rau.
Diệc Phương tự nhiên đi theo.
“Hôm nay em tới không khéo, đúng lúc anh đào đất lại từ đầu, chuẩn bị gieo trồng rau mới, cho nên không nhìn thấy gì, ngoại trừ lá khoai lang.” Anh bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, lại làm cô động lòng biết bao. “Bên dưới lá khoai lang này không có khoai lang, cũng không mọc ra khoai lang.”
“Loại lá khoai lang mọc ra khoai lang không thể ăn trực tiếp mà phải qua chọn lựa.” Cô tiếp lời, “Loại lá khoai lang không có khoai lang ăn khá ngon.”
“Đúng.” Kình Thiên quay đầu lại nhìn cô. “Anh không nói nhiều quá chứ?”
“Không.” Diệc Phương vẫn lảng tránh đối diện với đôi mắt anh. “Kỳ thật anh vừa vặn nói đến một số cái duy nhất tôi thoáng biết.”
“Em là khách khí hay khiêm tốn?”
“Đều không đúng.”
“Muốn anh tiếp tục làm người dẫn đường không?”
“Muốn.”
Anh trồng khá nhiều chủng loại. Từ cây sào nhỏ anh cắm ở ruộng, cô nhìn thấy có cây cải dầu, cải bẹ xanh, cải làn, củ cải trắng, rau thơm, cùng với tỏi, hành, gừng.
Ven theo hàng rào tre bên cạnh võng thì lại là một hàng sắn dây, tía tô đan xen chỉnh tề. Trên hàng rào được bao phủ bởi dây su su, su su nho nhỏ mới lớn dễ thương giống như những hạt đậu phộng màu xanh biếc.
Diệc Phương nhìn đến mắt không rảnh rỗi, mở to ngây ngốc.
“Vào bên trong ngồi, uống trà, hay em muốn ngồi ở bên ngoài?”
Cô chưa trả lời.
Anh lại đề nghị: “Bây giờ bên ngoài nóng lắm, xế chiều rồi đi ra, lên đài ngắm cảnh ngồi, xem mặt trời chiều, thích hợp hơn. Thế nào?”
“Tôi…… nên đi rồi.”
Kình Thiên chìa tay đến, cô tưởng rằng anh muốn kéo tay cô, nói những lời thân mật, nhưng mà anh chỉ là xem đồng hồ của cô.
“Em đến giờ làm?”
Diệc Phương do dự, không thể quyết định có nên nói cho anh biết cô trực đêm hay không.
“Em nghĩ rất lâu, chứng tỏ em không cần đi gấp.”
Cô không lên tiếng.
“Diệc Phương, nếu em nhất định phải đi, anh cũng không cố giữ. Có điều, anh vô cùng hy vọng em ở lại.”
Anh ở nơi này, cùng anh ở dưới chân núi, hoàn toàn khác hẳn.
Cả hai đều có đủ sức hấp dẫn trí mạng với cô.
“Tôi không uống trà.” Cuối cùng, Diệc Phương nói.
Khi Kình Thiên lộ ra nụ cười vui sướng, cô phát giác thì ra anh cũng khẩn trương như cô.
“Trà Ngưu Bàng, được chứ?”
Cô gật gật đầu.
“Chờ một chút, trong nhà rất bừa bãi, cho anh một phút đồng hồ.”
Quả nhiên rất nhanh anh đã đi ra.
“Mời vào.”
Vào nhà phải cởi giày, nên Kình Thiên cầm dép lê đến cho cô. Nhưng thật ra thì không cần, cả phòng đều trải tatami(loại chiếu của Nhật).
Anh mở một bản hoà tấu violon, lúc nãy ở bên ngoài không nghe thấy.Bất quá có thể là vì quá chú tâm vào anh.
Vào đây rồi cũng như vậy. Ánh mắt cô vẫn dõi theo hành động của anh.
Anh lấy ấm thêm nước, đặt ấm lên bếp than đang cháy. Từ khay trà gỗ mang tới hai tách trà bằng gốm, mở tủ lạnh,lấy ra khăn lạnh và một số trái cây tươi, bưng tới đặt trước mặt cô.
Diệc Phương không thể tưởng tượng Lạc Kình Thiên lại tao nhã như thế.
Vừa làm việc, lấy này lấy kia, anh vừa nói chuyện với cô.
“Ban đầu anh vốn muốn ở nơi có cây cối cách xa những bê tông cốt thép kia, tạo cho mình một ít thời gian cùng không gian, trải qua một loại cuộc sống đơn giản có cảm giác nguyên thủy, kết quả lại vẫn không tách rời được một số nhu cầu. Âm nhạc, tủ lạnh là những sản phẩm không thuộc về nguyên thủy, bộ đồ trà thì lại là tác phẩm của nghệ nhân nổi tiếng.”
Cuối cùng, anh khoanh chân xếp bằng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Nhu cầu cùng ham muốn, vẫn là không thoát khỏi được thói quen.” Anh tự giễu.
Đây cũng là điều cô không tưởng tượng được! Anh quá nghiêm khắc với bản thân mình.
“Ngôi nhà này là……”
“Tự anh dựng, rất đơn sơ nhỉ.”
Diệc Phương chấn động.
Nước đã sôi, anh đem ấm nước ra, rót vào ấm gốm nhỏ trên bàn.
Ấm dùng đun nước là ấm sắt, nhưng cầm trên tay anh, lại dường như vô cùng nhẹ nhàng. Động tác pha trà, tay, cùng vẻ mặt của anh, thật giống một người tu hành, có loại thản nhiên, vững vàng bình tĩnh.
Ngón tay anh cực kỳ thon dài, hai bàn tay ở thương trường hô phong hoán vũ, sất trá phong vân[1], lại ở trong núi rừng trồng rau, làm cỏ, dựng nhà.
[1]Sất trá phong vân: gầm thét khiến gió mây nổi lên; oai phong một cõi.
Diệc Phương nhìn đến độ vừa say sưa lại vừa mê hoặc.
Nếu không phải trong lúc vô tình cô đi vào đây, nói không chừng cô sẽ cho rằng anh đang cố ý tạo ra biểu hiện giả dối.
“Nước nơi này đều là nước suối thiên nhiên, em có thể yên tâm uống.” Thấy cô ngẩn ngơ bất động, Kình Thiên nói.
Diệc Phương nâng tách lên uống, chỉ cảm thấy vào miệng thì thơm ngát, đến cổ họng thì ngọt lành.
Chính anh lại không uống, cầm dao lên gọt lê.
“Bạn bè ở Lê Sơn chính tay trồng.” Anh nhìn cô. “Em đi qua Lê Sơn chưa?”
“Chưa.” Diệc Phương đang cầm tách.
Không khí yên tĩnh, anh dịu dàng, ôn hòa, nhưng trong lòng cô lại đang nổi sóng mãnh liệt.
Một lát sau, Kình Thiên nói: “Tình cảm giữa em và bạn cùng phòng của mình rất tốt.”
Anh không phải đang hỏi. Giọng điệu của anh giống như thoải mái mà nói chuyện phiếm, kỳ thực không phải thế.
“Vì sao anh không hỏi thẳng Tổ Minh ở trên giường tôi làm cái gì?”
“Anh ta tên là Tổ Minh?”
“Ngưu Tổ Minh.”
“Được rồi, xin hỏi anh Ngưu Tổ Minh lõa thể ở trên giường em làm cái gì?” Anh dùng lễ độ lên tiếng hỏi.
“Anh ta nào có lõa thể?”
“Theo anh thấy thì anh ta không có mặc quần áo. Nếu như anh ta để lộ mông, cách hỏi của anh sẽ khác.”
“Hả?”
“Đúng, vả lại sẽ có hai vấn đề.”
Bởi vì nét mặt của anh, Diệc Phương đã đang nhếch khóe miệng lên cười.
“Anh sẽ hỏi: ‘Diệc Phương, cái tên trần truồng ở trên giường em có phải mắc chứng cuồng khỏa thân hay không? Loại bệnh này chắc hẳn thuộc về khoa thần kinh à?’ Sau đó mới là: ‘Anh ta ở trên giường em làm cái gì?’.”
“Đó là ba vấn đề.”
“À, ừm, em nói đúng. Trên thực tế là bốn. Em ở cùng với mấy người vậy?”
“Bốn người. Tổ Minh là một trong số đó.”
“Bốn người? Hình như các em chỉ có ba căn phòng, phân chia thế nào?”
“Tôi một mình một phòng. Trân Nghi và Long Băng Kỳ một phòng. Thi Công, à, anh ta tên là Thi Triển Tín, anh ta một phòng. Tổ Minh đến cuối cùng, phòng của Thi Công nhỏ nhất, hai người đàn ông ở cùng sẽ rất chật, nên Tổ Minh liền ngủ ở phòng khách.”
Còn Phương Diệc Ngôn? Kình Thiên nghĩ, hắn ta đã ở trong phòng cô. Bất quá anh quyết định nếu cô không đề cập tới thì anh cũng tạm thời không hỏi.
Anh đưa miếng lê đã gọt xong cho cô.
Cắn một miếng lê,Diệc Phương tiếp tục nói với anh, “Tất cả mọi người trong nhà Tổ Minh đều bị chết trong một trận hoả hoạn, chỉ còn mình anh ta, không nhà để về, chúng tôi đã cho anh ta ở tạm, kết quả,” Cô nhún nhún vai, “Ở gần một năm, mọi người cũng quen, anh ta không tích cực tìm phòng ở, chúng tôi cũng không cảm thấy anh ta cần thiết phải dọn đi.”
“Các em thật náo nhiệt.” Kình Thiên nói có ẩn ý.
Nhớ đến cảnh tượng anh nhìn thấy trong lần đầu tiên đến, Diệc Phương bật cười.
“Ban đầu chỉ có một mình tôi, Kem, chính là Long Băng Kỳ, vì không tìm được chỗ ở thích hợp gấp đến độ muốn chết, dù sao tôi cũng còn dư phòng trống, đã bảo cô ấy đến ở.”
Anh lại gật gật đầu.
“Trân Nghi và cô ấy vốn là bạn cùng phòng, chủ cho thuê muốn lấy lại phòng ở, hai người đồng thời bị đuổi…… Vì vậy hai người đều chuyển đến.”
“Trân Nghi nhát gan, không dám ngủ một mình, nên ở cùng một phòng với Kem.”
Cô ngừng một lúc lâu.
Kình Thiên đếm đếm ngón tay, “Ba người. Còn một Thi Công nữa.”
“Thi Công……” Diệc Phương nhìn miếng lê đã ăn một nửa, “Ly dị với vợ, rơi vào hai bàn tay trắng, nghèo rớt mồng tơi, cùng chúng tôi chia tiền thuê, gánh nặng của anh ta sẽ nhẹ một chút.”
“Nghe ra, chỗ em giống như nơi tạm trú vậy.” Anh nhẹ nhàng nói.
“Trên thực tế, có bọn họ, căn phòng kia mới tăng thêm sức sống.”
Âm nhạc ngừng, Kình Thiên đứng lên đổi một CD khác. “The Afternoon of a Faun” của Debussy[2] nhẹ nhàng vang lên.
[2] Debussy: tên đầy đủ là Achille-Claude Debussy, một nhạc sĩ nổi tiếng người Pháp.
Trở lại bên cạnh cô, anh rót đầy tách trà của hai người.
“Diệc Phương, anh không hề hoài nghi nhân cách và đức hạnh của em, tuy nhiên vẫn cám ơn em đã nói cho anh biết. Ừm, phải nói là chia sẻ. Cám ơn em đã chia sẻ cùng anh về những người và những việc liên quan đến cuộc sống của em.”
Cô uống trà, không rõ vì sao mình lại giải thích nhiều như vậy, nhưng sau khi nói ra quả thật thoải mái hơn.
“Anh hy vọng em cũng có thể tín nhiệm anh giống như vậy, được không?”
Cô thắc mắc nhìn anh.
“Em từng chỉ trích đời sống cá nhân của anh quá nhiều màu sắc……”
“Tôi có tư cách gì chỉ trích anh?” Diệc Phương thản nhiên cắt ngang anh.
Cô thật hy vọng anh không nói đến chuyện này, vì nó phá hủy tâm trạng tốt của cô.
“Được, anh sửa lại. Em là châm chọc. Nhưng bất luận châm chọc hay chỉ trích, em cũng đã tin vào những lời đồn em đọc được trên báo và tạp chí, dùng chúng để phủ định phẩm cách cùng đối nhân xử thế của anh. Anh không định biện bạch, chỉ hy vọng em tạm thời vứt bỏ thành kiến, một lần nữa tìm hiểu về anh. Được không?” –Diệc Phương không nói.
“Diệc Phương,” Anh lướt tay qua mặt bàn, chuyển cái tách sang một bên, cầm tay cô, “Đồng ý với anh, cho chúng ta một cơ hội.”
Tay cô khẽ run trong bàn tay anh.
“Anh đã đồng ý cho tôi thời gian suy nghĩ.” Hít một hơi, cô nói.
“Anh đồng ý đem thời gian cả đời của anh cho em hết, Diệc Phương, anh chỉ yêu cầu em trong khi suy nghĩ, đừng cự tuyệt gặp mặt anh.”
“Anh ‘suy nghĩ’ hai mươi tám năm mới đến gặp mặt tôi, tôi có phải cũng cần hai mươi tám năm không nhỉ.”
Cô muốn rút tay về, nhưng anh cầm quá chặt.
“Em muốn trả thù? Muốn bắt anh nếm thử mùi vị chờ đợi? Anh đã nếm được rồi, Diệc Phương, từ vài tuần trước đến nay, anh đã hiểu sâu sắc cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm.”
“Không liên quan đến trả thù, tôi không trẻ con như thế.”
“Vậy là,” Kình Thiên thoáng suy nghĩ liền hiểu được, “Là em không thể tin anh có thật lòng hay không.”
“Tôi nghĩ tôi có chút quyền lợi ấy.”
“Em có.” Anh đồng ý. “Nhưng anh muốn nói rõ một việc, anh không phải ‘suy nghĩ’ hai mươi tám năm mới nghĩ đến muốn gặp em như em nói. Mà mãi đến một tháng trước khi anh hẹn bác Ngôn đến thăm nhà em, anh mới biết được anh có một vị hôn thê chỉ phúc vi hôn.”
Diệc Phương ngây ngẩn cả người.
“Là thật, Diệc Phương.” Trong nét mặt nghiêm túc của anh chất chứa vô hạn tiếc nuối. “Từ xưa đến giờ chưa ai từng nói cho anh biết chuyện này.”
Cô nghẹn lời.
“Hình như trước lúc mẹ em qua đời không lâu, giữa ba em và ba anh đã từng xảy ra một việc, tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng, đến nỗi hai bên từ bạn tri kỉ mà trở mặt, không qua lại với nhau tròn hai mươi mấy năm. Ba em chưa từng đề cập qua ư?”
Diệc Phương kinh ngạc lắc đầu.
Kình Thiên lại gật gật đầu.
“Có lẽ đây là một cách bác Ngôn làm em hận anh.”
“Người trở mặt với ông là ba anh, vì sao ông lại muốn tôi hận anh?”
“Bởi vì anh họ Lạc, bởi vì anh là con của ba anh.”
Nghĩ một lát, Diệc Phương lắc đầu phủ định.
“Ba tôi rất coi trọng lời hứa,giả dụ như ông làm cho tôi vì hận anh mà không muốn gả cho anh, thì người thất tín chính là ông. Huống chi ông rất hiểu tôi, tôi sẽ không phải là người chẳng phân biệt thị phi trắng đen mà oán trách người khác lung tung.”
“Vậy việc em tin vào những lời đồn lưu truyền là phân biệt rõ thị phi trắng đen?”
Hai gò má cô ửng đỏ lên. “Không có lửa làm sao có khói. Vả lại, nếu không phải sự thật, tại sao có ảnh chụp?”
“Nói hay lắm. Diệc Phương, em đã nghe qua ghép ảnh chưa?”
Cô lại ngây ngẩn cả người.
“Đương nhiên, anh cũng không nói mỗi một bức đều là ghép. Ừm, kể một câu chuyện nhỏ cho em nghe.Có một người, mặc dù không phải thuộc loại bình thường, nhưng cũng không phải không ai bằng, mỗi khi có một nhân vật quan trọng chắc chắn sẽ xuất hiện ở một nơi đặc biệt nào đó, thì dù anh ta không được mời, cũng nhất định phải trăm phương nghìn kế khiến mình trở thành thượng khách.”
Kình Thiên ngừng uống trà.
“Chú ý nhé, cái gọi là “Nhân vật quan trọng” ở đây, ý muốn chỉ “Làm cho” giới truyền thông phát hiện người kia cùng anh ta có một chút quan hệ, vậy thì thân phận địa vị cũng lập tức có khả năng được nâng lên theo, cho nên nói không chừng từ đó ở trong giới xã giao cũng sẽ có chút trọng lượng hô mưa gọi gió.”
“Có người lợi dụng tiếng tăm của anh, ở nơi đặc biệt cùng anh chụp ảnh chung, sau đó công khai, sẽ chứng tỏ mối quan hệ của người đó với anh không phải tầm thường.”
Diệc Phương trầm ngâm nói.
“Cũng không hẳn “cùng” anh chụp ảnh chung, có thể chỉ là “vừa vặn” đứng bên cạnh hoặc gần chỗ anh đứng, làm một cái chào hỏi nhiệt liệt với anh……”
“Anh dĩ nhiên cũng phải đáp lại, vì vậy người kia trước đó đã tìm đến phóng viên chụp ảnh mà thừa cơ chụp được cảnh quan trọng, trở thành nhìn giống như ảnh chụp thân mật với anh.”
Kình Thiên mỉm cười. “Em đã hiểu.”
“Tôi không hiểu. Nếu thật sự như thế, vì sao anh không phản bác, không ra mặt giải thích rõ ràng?”
“Đổi lại là em, em sẽ làm thế nào?”
Giống như anh, ngoảnh mặt làm ngơ.
Giải thích hoặc làm bất cứ thanh minh nào, chỉ khiến cho người nhiều chuyện hoặc bụng dạ khó lường càng có thêm cơ hội để mượn đề tài phát triển ra thêm.
“Nhưng mà,” Diệc Phương vẫn còn nghi ngờ, “Sao trùng hợp như vậy, người tìm tới anh đều là phụ nữ?”
“Anh cho em xem một thứ.”
Kình Thiên lấy bức ảnh trong bóp da ra đưa đến trước mặt cô.
Nhìn thấy anh để ảnh của cô ở trong bóp da luôn mang theo bên mình, trong lòng Diệc Phương kích động lẫn kinh ngạc một hồi.
“Làm thế nào anh lại có ảnh của tôi?”
“Lát nữa sẽ nói với em sau, bây giờ em nói cho anh biết, người vốn đứng bên cạnh em là ai?”
“Ba tôi, ông……”
“Em lại nói cho anh biết, phải chăng nếu cắt bỏ người ban đầu chụp cùng em, rồi đem ảnh của em, cùng một ảnh khác của anh đặt vào cùng nhau, dùng một chút kỹ xảo, sẽ liền biến thành ảnh thân mật của em và anh cùng chụp?”
Diệc Phương mở to mắt.
“Hiểu chưa?”
“Những người đó thật sự làm như vậy?”
“Anh khẳng định anh không có làm.” Vẻ mặt anh khôi hài.
Cô cười không nổi.
“Như vậy…… thật ti tiện.” Diệc Phương thì thào.
Kình Thiên cất bức ảnh đi, đồng thời nói với cô: “Đây là anh đã trộm ở nhà em, em không được nói với ba em nha.”
Cô xấu hổ đỏ hết cả mặt. “Anh trộm ảnh của tôi làm gì?”
“Em không chịu cho anh gặp mặt em mà.”
Diệc Phương không lên tiếng.
Anh lại cầm tay cô.
“Diệc Phương,” Gọi cô, chờ cô nhìn anh, anh mới nói: “Anh thừa nhận, khi anh biết được chuyện chỉ phúc vi hôn này, quả thật đã cho rằng hết sức hoang đường. Anh gọi điện cho ba em, đến nhà thăm, mục đích chính là muốn giải trừ cái ước định hoang đường này.”
“Anh……”
“Hãy nghe anh nói hết.” Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, “Anh hẳn cũng không cần phải đi, dù sao chuyện đã cách nhiều năm như vậy, vả lại năm đó chẳng qua chỉ là mẹ em và mẹ anh hứa hẹn ngoài miệng, không có bằng chứng bắt anh không thể không đồng ý, hay không tuân theo.Anh liên lạc với ba em, đơn thuần chỉ dựa trên lễ phép, anh nghĩ, muốn giải ước cũng nên giáp mặt nói rõ ràng.”
Anh thẳng thắn như thế, cô quả là không còn lời nào để nói.
“Gặp ba em, tuy rằng cảm động vì ông vẫn tuân thủ hứa hẹn năm xưa như trước, luôn xem anh là con rể tương lai của nhà họ Ngôn, dù vậy anh vẫn chưa thay đổi ý định ban đầu. Thế nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của em, Diệc Phương, có lẽ em không tin, anh liền cảm thấy người mà anh vẫn chờ cả đời này chính là em.”
Lời thổ lộ chân tình như vậy, lập tức khiến cô rơi lệ ướt át.
Làm sao cô không tin cho được? Khi bọn họ vẫn chưa gặp nhau, chỉ xem tin tức về anh trên báo và tạp chí thôi mà trái tim cô không biết từ lúc nào đã vấn vương anh rồi.
“Khi anh cuối cùng cũng gặp được em, mới biết cái gì gọi là hận vì gặp nhau quá muộn.” Anh tiếp tục nói hết, “Nếu có thể làm tiêu tan hờn giận trong lòng em, Diệc Phương, anh nguyện chờ em thêm một lần hai mươi tám năm nữa.”
“Em không có ý đó, cũng không hờn giận nhiều như vậy.” Diệc Phương khẽ nói.
“Vậy em tha thứ cho anh rồi?”
“Đây vốn không phải lỗi của anh. Chuyện này không phải lỗi của bất cứ ai.” Cô thở dài một tiếng. “Anh nói rất đúng, anh không có nghĩa vụ nhất định phải tuân theo.”
“Diệc Phương, hiện giờ đã không còn là hứa hẹn giữa mẹ em và mẹ anh nữa, mà là em và anh, chuyện của hai chúng ta.”
Cô nhìn bàn tay bị anh nắm chặt.
Một lát sau, cô nói nhỏ: “Em cần suy nghĩ một chút.”
Ngực Kình Thiên thắt chặt một trận, cảm giác ấy giống như anh sắp mất đi cô.
Anh không khỏi tự hỏi: Anh chưa từng để ý một cô gái như thế? Anh cảm nhận được sự không xác định cùng bất an của cô, nhưng anh không biết làm sao để bảo đảm cho mình.
Buồn cười là, cô nhất định cho rằng anh rất giỏi ứng phó với phụ nữ.
Mặc dù không muốn cho cô thời gian, nhưng để tránh cô bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc đời mình, Kình Thiên vẫn điềm đạm gật đầu.
“Nhưng phải đáp ứng anh một việc.”
Cô nhìn anh chăm chú.
“Tin tưởng anh.”
Nghe qua một phen thổ lộ thẳng thắn thành khẩn của anh, mọi nghi ngờ trong lòng Diệc Phương đã tiêu tan hết, thay vào đó chính là áy náy, vì cô từng hiểu lầm anh.
“Kình Thiên, em……”
“Đủ rồi.” Anh mỉm cười, “Em gọi tên anh, anh cảm thấy đã đủ rồi.” Sau đó anh cường điệu bổ sung, “Tạm thời thôi.”
Diệc Phương thẹn thùng xấu hổ mà cụp mí mắt xuống.
Kình Thiên nâng má giai nhân lên, in một nụ hôn lên trán cô.
Bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi to.
“Lạc tiên sinh! Lạc tiên sinh!” Một người đàn ông ngăm đen mặc trang phục nông dân, nói Đài ngữ, kéo cao giọng lên, liên tục gọi to ngoài cửa nhà.
“Là anh Lý hàng xóm.” Kình Thiên nói với Diệc Phương.
Anh Lý khoanh hai tay, mắt nhìn vào bên trong cửa lưới.
“A, ngại quá, em không biết anh có khách.”
“Không sao, anh Lý. Đây là cô Ngôn, vị hôn thê của tôi. Diệc Phương, nhà anh Lý ở đằng trước.”
Anh giới thiệu làm Diệc Phương không biết đáp lại thế nào, nhưng nếu phủ định hình như cũng không thích hợp, nên cô đành phải thẹn thùng cười gọi một tiếng anh Lý. “Vị hôn thê nha! Anh đính hôn rồi à? Tôi lại không biết. Chúc mừng chúc mừng, bao giờ kết hôn vậy?”
Kình Thiên cười nhìn Diệc Phương. Mặt cô lại như rặng mây đỏ.
“Phải xem ý cô ấy đã.” Anh nói.“Anh Lý, vào nhà ngồi, uống chén trà đi.”
“Không cần không cần, tôi còn có việc.” Nhưng anh ta cũng không bỏ đi.
Kình Thiên đứng lên.“Anh ra ngoài một chút, xem anh ấycó chuyện gì.”
Diệc Phương gật đầu.
Tiếng hai người đàn ông dần dần nhỏ hơn, rõ ràng đã đi đến nơi cô nhìn không thấy cũng nghe không được để nói chuyện .
Duyên phận nào đã dẫn dắt cô đi đến nơi này? Cô chưa từng tới Bắc Đầu bao giờ, thế mà lại bất tri bất giác từ nội thành lái xe đến bên này, còn đi lên núi, lại quyết định đi vào trong ngay lúc anh ở vườn rau gần đó.
Diệc Phương nghĩ ngợi, rồi nâng tách trà lên, vừa đưa đến bên miệng.
Bỗng dưng, Phương Diệc Ngôn từ đâu hiện ra.
Cú giật nảy mình này làm tách trà trên tay cô rớt xuống.
May mà là tatami nên cái tách không bị bể.
“Anh ──” Hô to một tiếng, cô lập tức hạ giọng,“Anh đến nơi này làm cái gì?”
Diệc Phương tìm không thấy khăn lau, đành phải kéo áo sơmi lau nước trà đổ trên tatami.
“Làm sao tôi biết được?” Hắn vô tội kêu lên.
“Nhỏ giọng chút!”
“Yên tâm, người khác không nghe thấy đâu. Tôi giống như nghe được cô nói chuyện, tiếp đó tôi đã ở nơi này.”
Tay Diệc Phương đang lau bỗng cứng đờ.
“Anh nghe được tôi nói chuyện?”
“Không phải cô sao? Nói thầm cái gì duyên phận, vườn rau.”
Một cỗ rùng mình quét qua sống lưng Diệc Phương.
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao cứ bám theo tôi vậy?”
“Chậc, đừng nói khó nghe như vậy được không? Ài, nói ra nhất định cô không tin. Ngay cả tôi cũng chưa thể tin được.”
“Anh không cần đánh đố nữa, cố làm ra vẻ huyền bí!”
“Đừng nóng nảy vậy, tôi cũng mới phát hiện thôi. Cô biết không? Hắc,cũng huyền bí đấy. Mất thời gian lâu như vậy, thì ra tôi là cô, cô là tôi, chúng ta là một thể hai mặt.”
Diệc Phương không hiểu ra sao.“Anh nói cái gì? Anh là nam, tôi là nữ, cái gì mà anh và tôi là một thể hai mặt?”
“Tôi là kiếp trước của cô. Kiếp trước của cô là tôi.”
“Trước…… anh là…… của tôi……” Sau khi mê muội, đột nhiên lĩnh ngộ, Diệc Phương ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh.
“Đã hiểu rồi chứ? Cô tên là Ngôn Diệc Phương, còn tôi là Phương Diệc Ngôn.”
Cô nghẹn lời.
“Tôi là bác sĩ ngoại khoa, cô cũng vậy. Tôi thích vẽ tranh, cô cũng thế. Càng kì diệu là cô đã du học ở nước Anh, chúng ta học cùng một trường, chọn cùng một ngành học, chỉ là tôi còn chưa hoàn thành việc học đã……” Hắn thở dài một hơi. “Tuổi còn trẻ đã mất sớm.”
“Tôi nhất định đang nằm mơ.” Diệc Phương thì thào.
Hắn là kiếp trước của cô? Kiếp trước của cô là một người đàn ông?
Diệc Phương lắc mạnh đầu, không thể tin.
“Ài, thật đúng là xui xẻo…… đã bị chết vô cùng oan uổng…… lại còn biến thành phụ nữ…… báo ứng……”
Phương Diệc Ngôn thì thầm, Diệc Phương thì một câu cũng không nghe thấy.
Chẳng lẽ thực sự có chuyện lạ kiếp trước kiếp này sao?
※※※
Khi Kình Thiên quay lại trong phòng, Diệc Phương đã ngã vào đệm ở bên cạnh ngủ.
Anh chăm chú nhìn quầng thâm quanh mắt cô, trong lòng dâng lên một tình cảm dịu dàng khó có thể nói rõ.
“Tâm lý đàn ông trưởng thành.” Đột nhiên vang lên tiếng bình luận.
Kình Thiên nhíu mày nhìn phía Lục Uyển Như đang từ từ hiện thân.
“Anh cảm thấy có loại xúc động muốn dùng cả đời của mình để bảo hộ cho cô ấy, đúng không?” Cô châm chọc hỏi.
Kình Thiên nhìn Diệc Phương ngủ say, đứng lên, lấy động tác tay ý bảoLục Uyển Như ra bên ngoài nói chuyện.
Đi đến bên cạnh hàng rào tre, anh mới mở miệng.
“Sao cô lại tới đây?”
“Ôi, tôi bất cứ lúc nào hay nơi đâu đều ở gần anh mà, anh cũng biết rõ.”
“Không hẳn. Có khi cô không ở.”
Lục Uyển Như nhìn anh với ánh mắt hơi kinh ngạc.
“Không cần hỏi tôi làm sao biết được, tôi chính là biết thôi.”
Cô gật đầu một cái, tỏ vẻ cũng nghĩ như vậy.
“Có điều phần lớn thời gian tôi đều ở.”
“Ở cạnh tôi để nhớ lại ngày xưa sao?” Kình Thiên trào phúng nói.
Anh bây giờ đã hiểu rõ ràng, Lục Uyển Như không chỉ là một linh hồn bình thường, lấy thập kỷ cô chết đi mà nói thì tư tưởng và cách nói năng của cô tương đối có chiều sâu, dễ nhận thấy khi cô còn sống, cũng không phải là cô gái vô tri chỉ ở trong khuê phòng.
Đối với đùa cợt của Kình Thiên, cô không thèm để ý tới.
“Anh cũng không cần nói chuyện với tôi ở bên ngoài, người trong lòng của anh không nghe được tôi nói chuyện.”
“Nhưng cô ấy sẽ nghe được tiếng của tôi, mà tôi không muốn đánh thức cô ấy.”[NV: anh í dễ thương quá đi~~~]
“Ồ, thật chu đáo.”
“Sao vậy? Tôi tưởng là cô vô cùng hy vọng tôi và cô ấy nên duyên Tần Tấn* chứ.”
*Nên duyên Tần Tấn: hai nước Tần Tấn thời Xuân Thu đã tăng cường mối quan hệ bằng việc kết hôn.
“Vì bài thổ lộ chân tình dài đằng đẵng của anh, quả thật từng câu từng chữ làm rung động lòng người, êm tai dễ nghe, ngay cả tôi cũng bị cảm động, quả nhiên không hổ là đại tướng trăm trận trăm thắng trên thương trường.” — “Quá khen. Nhưng cô không phải nói năng có chút lộn xộn rồi ư?”
“Tôi chỉ là không rõ, vì sao đàn ông ở vào lúc phụ nữ nhìn có vẻ yếu đuối lại đặc biệt dễ dàng động tâm, động tình như vậy? Là tâm lý chủ nghĩa đàn ông ảnh hưởng, hay là, tôi quá cực đoan?”
Kình Thiên không biết nên khóc hay cười.“Hôm nay tâm tình cô không tốt à?”
“Anh thuận lợi suôn sẻ thì tôi có lý do gì mà tâm tình lại không tốt? Nhưng mà anh đừng vui mừng quá sớm, vẫn chưa đến lúc vạn sự như ý đâu.”
Kình Thiên nhìn cô chăm chú.“Lời này có ý gì?”
※※※
Hoảng hốt mở to mắt, Diệc Phương ngồi dậy, nhìn bốn phía chung quanh, trong phòng vẫn chỉ có một mình cô.
Ồ, thì ra mới vừa rồi là một giấc mộng.
Mơ hồ nghe được tiếng của Kình Thiên, như vậy anh Lý vẫn còn cùng anh nói chuyện.
Diệc Phương đứng dậy chỉnh lại quần áo, lấy ngón tay chải lại đầu tóc, để tránh lúc anh vào lại nhìn thấy bộ dáng mới tỉnh ngủ của cô.
Thật xấu hổ, cô thế mà lại ngủ mất!
Diệc Phương nhìn đồng hồ, lấy làm kinh hãi, không ngờ đã qua giữa trưa!
Điện thoại trong túi cô lúc này phát ra âm thanh. Biết được số của Diệc Phương, không phải bác sĩ thì cũng là y tá trong bệnh viện, bởi vậy không cần nhìn cũng biết, bệnh viện có bệnh nhân đang cần cô.
Diệc Phương đang định kéo mở cửa lưới ra, thì thoáng thấy thân hình Kình Thiên, nhưng người đứng cùng anh không phải anh Lý, mà là một tuyệt sắc giai nhân.
Hai người đứng ở bên chiếc võng, vẻ mặt người nữ lạnh lùng, nghiêm túc, Kình Thiên thì vô cùng tập trung lắng nghe, nét mặt giống như đang lo lắng, không rõ ràng lắm, có vẻ bọn họ đang nói những chuyện bí mật không muốn để người ngoài biết.
Ít nhất, là bí mật giữa bọn họ.
Thoáng chốc, Diệc Phương không biết nên cảm thấy may mắn khi thức dậy đúng lúc thấy một màn như vậy, hay là hy vọng cô không phát hiện.
Nhưng thật ra cũng có một chút vui mừng đó là: Cô còn chưa cho anh bất cứ đồng ý hay hứa hẹn gì.