Chung Tình chăm chú nhìn về phía trước, Chu Minh lái xe ở bên cạnh.
Chu Minh liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của cô, “Mệt lắm à?”
Chung Tình khẽ cười, “Không sao.”
“Ăn cơm chưa?” Chu Minh lại nhìn về trước.
“Có ăn một chút trên máy bay.” Chung Tình cảm thấy rất mệt, trong đầu vẫn còn rung động vì gặp Mạnh Tưởng. Thật sự là ngoài ý muốn, anh cũng đến sây bay, nhớ tới một giấc mơ trên máy bay, trái tim lại rối loạn, cô mơ thấy Mạnh Tưởng sẽ đến đón cô.
Chu Minh thấy cô hơi giật mình, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi mở miệng, “Mạnh Tưởng cũng đến đón em?”
Trái tim Chung Tình run lên, hô hấp có chút dồn dập, nhưng nhanh chóng bị cô áp chế, khẽ mỉm cười, “Không phải, anh ấy đến đón một khách hàng.” Vừa nói cô vừa khẽ liếc mắt nhìn Chu Minh, vì sao ngay cả mình nghe cũng cảm thấy có chút chột dạ?
Chu Minh à một tiếng, âm thanh hơi dài, lại có chút đăm chiêu.
Chung Tình cố gắng trấn định trái tim vừa bị rối loạn, vuốt tóc về phía sau, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, mưa bụi nghiêng nghiêng, khiến hình ảnh phản chiếu của cô cũng trở nên xiêu vẹo.
Chu Minh liếc mắt nhìn cô, không nói gì. Chu Minh biết, nếu anh không gọi điện cho Chung Tình, cô cũng sẽ không cho anh biết cô đi công tác. Mà vừa rồi, cô tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, khoảnh khắc ấy khiến tim anh nhảy lên, còn cố ý nhìn Mạnh Tưởng. Anh không ngốc, Mạnh Tưởng xuất hiện không phải là ngẫu nhiên. Anh ta nhìn Chung Tình bằng ánh mắt thâm tình nóng bỏng như vậy, nhưng lại ngụy trang bằng một khuôn mặt lạnh nhạt, tất cả anh đều thấy, người đàn ông này có ý với Chung Tình. Còn Chung Tình thì sao?
Có khi, Chu Minh cũng không hiểu được cô. Chung Tình ở trước mặt anh luôn thản nhiên, không cự tuyệt cũng không phản đối, nhưng anh lại cảm thấy giữa họ có một khoảng cách không thể rút ngắn. Giống như bây giờ, ánh mắt cô xa vắng, có chút trống rỗng, khiến người ta vừa nhìn đã biết tâm hồn cô đang ở một nơi rất xa. Chu Minh thật sự không thích vẻ mặt này của cô, dường như anh ở bên cạnh mà lại như trong suốt, anh thích vẻ mặt cô giống như những người phụ nữ khác đã từng đến bên anh, có ánh mắt chăm chú chờ đợi.
“Cuối tuần có rảnh không?” Chu Minh trầm giọng hỏi.
“Dạ?” Chung Tình hoàn hồn nhìn anh.
“Chọn một ngày đi gặp bố mẹ em.” Giọng anh bình tĩnh như thường, nhưng khi vào tai cô lại giống như sóng trào. Chung Tình mở miệng, nhưng không biết đáp lại thế nào.
“Sao vậy? Em không muốn sao?” Giọng anh hơi cao, nhướn mày nhìn cô.
Chung Tình nuốt nuốt nước bọt, nở nụ cười gượng gập, lắc đầu, “Em chỉ là…. Chỉ là cảm thấy hơi sớm.” Họ mới quen biết hai tháng, số lần gặp nhau chưa đến mười lần. Đột nhiên nói muốn gặp mặt bố mẹ cô, có chút…. Chưa chuẩn bị tư tưởng.
Khóe miệng Chu Minh nâng lên, cầm bàn tay cô đặt trên đùi trái, “Chung Tình, anh là một người thực tế, không muốn lãng phí thời gian.” Chung Tình bị anh nhìn, cảm thấy sợ hãi, bàn tay nóng rực khiến cô theo bản năng muốn rút ra, nhưng lực của anh rất mạnh, không cho cô rút.
Cô không chịu nổi nhìn về phía trước, thấy đèn vàng, vội vã nhắc anh, Chu Minh đạp phanh, xe chậm rãi dừng lại. Chung Tình không dấu vết rút tay lại, không đặt lên đùi nữa, mà nắm lấy cổ tay phải.
Xe dừng trên đường, Chu Minh nhìn về phía cô, “Tối thứ ba được không?” Tuy là câu hỏi, nhưng khẩu khí giống như mệnh lệnh.
Chung Tình do dự vài giây, nâng mắt nhìn ánh mắt chờ đợi của anh, cô cảm thấy anh không phải chờ cô đồng ý, mà là nói cho cô biết quyết định của anh. Chung Tình gật gật đầu.
“Gì cũng được.” Nếu họ thích anh, cái gì cũng tốt, Chung Tình phiền lòng nghĩ sẽ phải nói với bố mẹ như thế nào.
Rõ ràng tâm tình của Chu Minh trở nên tốt hơn, trên mặt lộ ra nụ cười, không ngừng nhìn cô hỏi, “Bố em hút thuốc không? Rượu thì sao?”
Chung Tình chỉ gật đầu.
“Vậy thì tốt, anh uống rượu với ông ấy, ông nhất định sẽ cao hứng.” Chu Minh nhìn phía trước, ngón tay không tự chủ gõ nhẹ lên tay lái, Chung Tình nhìn,
Đèn xanh sáng, Chu Minh khởi động xe, tăng tốc.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng động lớn, từ xa đến gần, âm thanh càng lúc càng vang. Chu Minh và Chung Tình đều không tự chủ quay đầu nhìn, ánh đèn lóe lên. Chung Tình hoảng sợ, ngồi sát vào ghế, Chu Minh căng thẳng, trừng mắt nhìn hai chiếc xe ở phía xa.
Hai thanh niên trẻ tuổi phóng xe máy với tốc độ cao trên đường, giữa đường đông người vẫn không ngừng gia tăng tốc độ, tiếng xe rít gào, khói mù mịt bay ra từ ống xả, phiêu tán trong làn mưa bụi.
“Muốn chết sao.” Chu Minh hung hăng nói một câu, an ủi Chung Tình mặt đang trắng bệch, “Không sao đâu.”
Chu Minh còn chưa nói xong, phía trước đột nhiên vang lên tiếng phanh gấp. Chung Tình chỉ thấy trước mặt có vô số ánh sáng lóe lên, bên tai vang lên tiếng rống phẫn nộ của Chu Minh, “Chết tiệt!”, lốp xe ma sát với mặt đường tạo thành âm thanh chói tai, cả người cô bắt đầu chao đảo, giống như bị ném vào không trung. Khi Chung Tình nhìn thấy rõ trở lại, mở mắt nhìn qua kính xe, thấy một chiếc xe máy đang lao về phía mình, cô chỉ có thể liều mạng nhắm mắt, kêu lên sợ hãi.
Ầm! Tiếng va chạm dường như khiến trái tim cô ngừng lại, cả người bị một thứ gì đó nặng nề đè xuống, hô hấp cũng khó khăn, đầu đập vào ghế, trong đầu nhất thời trống rỗng, dường như nghe thấy tiếng tử thần.
***
Chung Tình bị sự đau đớn làm tỉnh lại, cả người bị đè chặt, đau đến mức cô muốn thét lên. Khi ý thức mơ hồ rõ ràng, cô mở hai mắt mờ mịt, nhìn thấy Chu Minh đang ôm chặt lấy mình, ý thức chậm rãi chuyển động. Chu Minh! Cô muốn gọi anh, nhưng cổ họng khô nóng như giếng nước cạn, không thể phát ra
Cô cử động thân thể bị anh đè chặt, ngón tay chỉ có thể chạm vào quần áo anh, nhưng lại không thể động đậy. Anh dùng cơ thể mình đè chặt cô xuống ghế, mà đè lên người anh lại là một chiếc xe đã biến hình, ở bên ngoài còn một chiếc xe khác cũng đã không thể nhận ra hình dạng.
Chung Tình cố gắng hoạt động tay trái, nghe thấy bên ngoài có những tiếng động không ngừng vang lên, tiếng khóc, tiếng la…. Cô liều mạng nuốt nước miếng, rốt cuộc cũng phát ra được tiếng, “Chu Minh, Chu Minh.” Chu Minh vẫn không nhúc nhích, Chung Tình bị sự im lặng này làm cho sợ hãi. Cô cố gắng nhìn mặt Chu Minh, nhưng đầu anh gục trên sườn cô, không hề cử động. Đột nhiên, cảm nhận được một dòng nước nóng chảy xuống người, trái tim cô như nghẹt lại, không được, không được…. Chu Minh, không thể có chuyện xảy ra với anh được, không được! Nhất định là anh đã bị thương.
Cô cố gắng ngăn chặn sự kinh hoàng trong lòng, cố gắng ôm lấy người Chu Minh, sờ soạng trong túi âu phục của anh, lấy điện thoại di động. Cô dùng sức rút tay, bấm 120, khi tiếng chuông vang lên, trong lòng cô dường như thả lỏng đôi chút, được rồi, cô kích động nghẹn ngào. Chu Minh, anh hãy cố chịu đựng!
Cô khàn giọng nói, trung tâm cấp cứu 120 cũng nhận được điện thoại khẩn cấp, hỏi han một chút tình trạng của cô, bác sĩ nói cô không được cử động, xe cứu thương lập tức sẽ đến.
Chung Tình khóc gật đầu, trong lòng điên cuồng gào thét, nhanh lên, nhanh lên. Cô rốt cuộc thừa nhận không thể nhìn người khác chết trước mặt mình, xin hãy nhanh lên!
Chung Tình lại gọi tên Chu Minh một lần nữa, nhưng anh vẫn thủy chung không đáp lại, sự yên lặng đáng sợ trở thành dày vò, trước mắt cô đã trở nên mơ hồ, Chu Minh, đừng ngủ, đứng lên trả lời em đi, trả lời em đi.
Khi trong lòng cô sắp bị sự tra tấn dày vò, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng còi xe của 120, từ xa đến gần. Lần đầu tiên, cô cảm thấy âm thanh khẩn trương ấy thật dễ nghe, nước mắt cô lại trào ra, Chu Minh, mọi thứ sẽ ổ
Chung Tình nhanh chóng nhìn thấy những bộ áo trắng xuất hiện, họ cùng cảnh sát dùng công cụ chuyên dụng cẩn thận nâng Chu Minh ra ngoài, sau đó đến lượt cô. Khi cô được ôm ra khỏi xe, cô quay đầu nhìn về phía những chiếc xe bị tàn phá, mới ý thức được tai nạn xe lần này thảm thiết thế nào, hai chiếc xe máy đụng vào nhau, những thanh sắt biến hình biến dạng, vô cùng đáng sợ.
Chung Tình liên tục nói với bác sĩ, “Đầu anh ấy chảy máu, cứu anh ấy, xin hãy cứu anh ấy.” Bác sĩ đỡ cô lên xe cứu thương. Xe gào thét rời đi.
Trên đường, bác sĩ kiểm tra đơn giản cho cô, phát hiện ngoài việc bị trầy da, cô không có gì đáng lo ngại, nhưng sợ va chạm làm não bị chấn động, yêu cầu cô tiến hành kiểm tra lại. Chung Tình van xin bác sĩ cứu Chu Minh, cô không sao.
Thương tích của Chu Minh nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, bác sĩ đã khẩn cấp xử lý vết thương cho anh, băng bó cầm máu, rồi sử dụng máy móc để theo dõi tình trạng cơ thể anh. Ngoài vết thương ở gáy, trên vai anh cũng bị thương nặng. Chung Tình nắm chặt tay anh, nhìn vệt máu loang lổ trên mặt anh, cô khổ sở khó thở. Cô biết, trong thời khắc nguy cấp ấy, chính Chu Minh gục xuống người cô, mới khiến anh bị thương. Nếu không, xét theo góc độ va chạm, cô mới là người bị thương nặng.
Chung Tình nắm chặt tay, thì thào cầu nguyện cho Chu Minh.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ lập tức kiểm tra cho Chu Minh, cô được y tá giúp đỡ đến phòng xử lý vết thương. Sau đó, cô nhìn các bác sĩ, y tá bận rộn, nghe họ nói chuyện với nhau, mới biết mình đã trải qua một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Thì ra, khi hai chiếc xe máy phóng ngang qua xe Chu Minh, ở góc rẽ không nhìn thấy một chiếc oto Buick đang đi ngang qua. Hai chiếc xe đụng vào nhau, bắn ra giữa đường. Chiếc xe máy phía sau vì phanh gấp, lại đánh tay lái chuyển hướng, cả người và xe xoay tròn đâm vào rào chắn. Chu Minh vì tránh chiếc Buick, bẻ lái sang phải, bị một chiếc xe tải từ phía sau lao lên, hai xe đâm sầm vào nhau
Nghe y tá nói, vụ tai nạn giao thông này thương vong rất nghiêm trọng, hai người lái xe máy thì một người chết một người trọng thương, lái xe Buick và Chu Minh đều đang cấp cứu, lái xe xe tải chỉ bị thương nhẹ. Mà Chung Tình rất may mắn, bị va chạm với xe tải mà không hề bị thương.
Chung Tình ngây ngốc để mặc bác sĩ dùng băng gạc băng vết thương cho mình, trong lòng chỉ nghĩ về Chu Minh, anh chảy nhiều máu như vậy, liệu có nguy hiểm không? Cô không dám nghĩ tiếp, chỉ cần nghĩ đến sự yên lặng đáng sợ ấy, cô lại cảm thấy vô cùng bất lực, sợ hãi.
Sau khi cô đã được bôi thuốc, ngồi yên lặng ngoài cửa phòng cấp cứu. Cảnh sát đến lấy lời khai, cô kể lại tất cả những gì cô biết. Cảnh sát yêu cầu cô ngày mai đến sở làm thủ tục lấy xe, hỏi cô đã báo cho người nhà chưa? Chung Tình giật mình nhận ra, vừa nãy vì lo lắng cho Chu Minh, cô đã quên báo cho mọi người ở nhà. Tưởng tượng đến phản ứng của mọi người lúc biết chuyện, cô sợ làm người nhà lo lắng, nên không dám nói gì. Cảnh sát giải thích một số điểm, rồi rời đi.
Chung Tình ngồi trước cửa phòng cấp cứu, lo lắng đợi Chu Minh ra. Trong đầu vẫn hỗn loạn, giống như tiếng gào khóc vẫn chờn vờn bên tai, cô nắm chặt hai tay cầu nguyện. Vô số những hình ảnh như những mảnh kính vỡ vụn, cô chỉ nhớ ánh đèn sáng chói mắt và thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra, trái tim run rẩy.
Đột nhiên có tiếng kêu to, khiến Chung Tình sợ đến mức cả người run lên, cô vội vã xoay đầu lại. Mạnh Tưởng! Chung Tình sợ ngây người, trừng mắt nhìn bóng người ấy, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy nhất định là vì mình quá lo lắng mà sinh ra ảo giác.
Nhưng bóng người ấy lại từng chút từng chút đi lại phía cô, tầm mắt tối sầm, cô cảm thấy cả người bị vây lại. Anh ôm chặt lấy cô!
Hô hấp của Chung Tình trở nên hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cơ thể bị hai cánh tay ôm chặt, cảm giác có chút đau khiến cô nhận ra đây là sự thật, là anh. Sự chua xót dâng lên chóp mũi, anh đã biến mất trong sương mù, cô chỉ có thể ngửi được mùi hương nồng đậm mà quen thuộc, thật sự là Mạnh Tưởng.
“Tình Tình, em không sao chứ?” Giọng nói vội vàng lặp đi lặp lại bên tai, khiến trái tim đang căng thẳng như tìm lại được nhịp đập, sự lo lắng và sợ hãi đều trở thành nước mắt, cô òa khóc thất thanh.
Mạnh Tưởng đau lòng vỗ về lưng cô, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc, không sao đâu, đừng sợ.” Một lúc lâu sau, Mạnh Tưởng mới tách ra một chút, dịu dàng lau nước mắt trên mặt cô, “Em không sao chứ?”
Chung Tình ngước cặp mắt mơ hồ nhìn anh, “Sao anh lại ở đây?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, sự yếu đuối trong lòng cô lại trỗi dậy, anh… Anh ở đây.
“Anh đi ngang qua đấy, nhìn thấy cảnh sát giao thông. Không biết tại sao, đột nhiên thấy bất an, nên đến xem một chút, lại nhìn thấy xe Chu Minh.” Khi anh nhìn họ rời đi, đã nhìn cái biển số xe ấy rất lâu. Lúc anh nhìn thấy dãy số trên biển số xe bẹp nát, trái tim anh như ngừng đập, là xe Chu Minh. Anh bối rối gọi vào di động cho Chung Tình, nhưng không có người nhận. Anh vội hỏi cảnh sát, hỏi xem người trên xe thế nào? Cảnh sát nói đã đưa đến bệnh viện, anh liền vội vàng chạy tới đây.
Khi nhìn thấy Chung Tình, anh mới có thể thở ra một chút, may mà cô không sao!
Chung Tình khổ sở nhìn về phía phòng cấp cứu, “Em không sao, nhờ Chu Minh cứu.” Khi nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của Chu Minh, trái tim trở nên vô cùng khó chịu. “Anh ấy vì bảo vệ em mà bị thương.” Giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Mạnh Tưởng khẽ ôm cô an ủi, “Anh ấy sẽ không sao, đừng nghĩ nhiều nữa.” Cho đến khi ôm cô vào ngực, anh mới cảm giác được một chút yên tâm, cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.