Hai nam nhân đứng nhìn nhau, mặt đối mặt. Hạ Vĩnh Cường nhìn đôi mắt tiểu nam hài chứa đựng sự quật cường, cố chấp, lại thở dài một lần nữa:
- Tôi nghĩ cậu nên rơi xa Miên Miên đi. Cậu cũng thừa hiểu, nếu cậu cứ ở cạnh con bé sẽ mang đến cho nó nguy hiểm như thế nào mà!
Mặc Hàn nhìn ông ta, đôi mắt vẫn thể hiện rõ sự không cam lòng. Hai tay cậu nắm chặt lại:
- Huống hồ, Tiêu thiếu gia. Miên Miên đơn thuần coi cậu là một người bạn thân, hay cũng chỉ là một người anh trai, nhưng mà cậu có dám nói với tôi là cậu đối với nó cũng đơn thuần?
- Phải.
Mặc Hàn thẳng thắn thừa nhận, không chút dấu giếm.
- Tôi đối với Miên Miên, đích thật là không đơn thuần như vậy.
Thấy hắn thẳng thắn như vậy, Hạ Vĩnh Cường cũng như trút được nỗi lo trong lòng:
- Cậu nên rời xa Miên Miên đi. Nếu cậu có tình cảm với con bé, thì đừng ở đây để con bé phải vì cậu mà gặp rắc rối nữa.
Lời nói của ông ta như một con dao bén nhọn, đâm vào tận trái tim của Mặc Hàn. Cậu thật sự không có sức lực để bảo vệ bé con, ít nhất thì hiện tại là như vậy. Cậu bất đắc dĩ cười chua chát:
- Tôi sẽ rời xa Miên Miên, ông không cần phải lo. Sự quan tâm mà tôi dành cho bé con cũng không kém gì ông đâu.
Ông ta nhìn cậu, đầy kinh ngạc nhưng giọng lại lạnh nhạt:
- Thế thì cậu mau biến mất khỏi thế giới của con bé đi.
Mặc Hàn chậm rãi bước ra khỏi biệt thự Hạ gia, đôi mắt vốn lạnh lẽo càng thêm vài phần thâm trầm. Chợt, cậu nhìn về phía xa xăm, nhẹ giọng, nỉ non:
- Miên Miên, anh sẽ cố gắng, để có một ngày, anh sẽ cường đại đến mức không ai có thể chia cách được chúng ta.
Nhưng cậu cũng không hề biết, khi đó, tại nơi mà cậu vừa mới vừa mới rời đi:
- Thật là đáng tiếc cho một hảo tiểu tử. Nếu hắn có thể tránh thoát ma chưởng của Dạ Đế, khi trưởng thành ắt hẳn là bậc kiêu hùng.
Hạ Vĩnh Cường tự giễu mình đã nghĩ nhiều. Ông lắc đầu, nhưng gương mặt vẫn còn chứa đựng sự tiếc nuối. Làm sao mà Dạ Đế có thể buông tha cho đứa nhỏ này. Có lẽ ông làm người quá tuyệt tình, nhưng đối với ông, chỉ cần đảm bảo sự an toàn cho Miên Miên, dù rằng ích kỉ hơn nữa thì cũng là xứng đáng. Dòng suy nghĩ miên man của ông đang tiếp diễn, bỗng, tiếng cô con gái bảo bối của ông khẽ vang:
- Ba ơi.
Thủy Miên giương đôi mắt trong veo nhìn ông:
- Hàn ca ca đâu rồi ba?
Ông giả vờ buồn than, trách móc:
- Tiểu Miên từ ngày có Hàn ca ca đã không cần tấm thân già này nữa rồi!
Cô lắc đầu ngoầy ngoậy:
- Miên Miên mới không như vậy. Nhưng Hàn ca ca là người bạn tốt nhất của con.
Ông vuốt đầu con gái, giọng đầy dịu dàng:
- Đồ ngốc, Hàn ca ca làm sao có thể ở đây mãi với con. Cậu ấy về với cha mẹ mình rồi.
Nói đến đây, ông cũng có chút chột dạ. Nhìn sắc mặt con gái bảo bối đang dần tái nhợt, ông không khỏi lo lắng.
- Không đâu, Hàn ca ca đã hứa sẽ không bỏ tiểu Miên.
Cô bé nói như thét. Âm thanh nghẹn ngào, khiến người nghe phải cảm thấy xót thương. Cô quay mặt bỏ đi, nước mắt lăn dài. Không thể nào đâu, Hàn ca ca là người tốt. Anh ấy tuy có chút lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu. Nếu như Hàn ca ca là người xấu, anh ấy sẽ không lấy nước cho bé, không nướng khoai cho bé ăn, cũng sẽ không bảo bé trốn khi gặp bọn người xấu định tấn công họ hôm kia. Bé sẽ không bao giờ tin đâu, không bao giờ.
Cô khóa chặt cửa phòng. Gương mặt tinh xảo vùi chặt vào chiếc gối mềm mại trong căn phòng được bố trí theo kiểu công chúa. Cô ngây ngốc, ôm tấm hình của hai người bọn họ trong chuyến đi chơi vừa qua, khẽ lẩm bẩm những tiếng thật nhỏ:
- Hàn ca ca sẽ không bỏ rơi tiểu Miên, sẽ không.
Bên ngoài, Hạ Vĩnh Cương và vợ đã lo đến sốt ruột và cuống quít:
- Miên Miên, mau mở cửa cho ba. Khi trở về, chúng ta sẽ tìm cho con thêm nhiều người bạn khác nữa. Họ sẽ chơi với con thay cho Mặc Hàn.
Cô bé bướng bỉnh, cố chấp hét lên:
- Con không cần. Con chỉ cần Mặc Hàn ca ca.
Tiếng nức nở từ trong phòng vọng ra, càng khiến ba, mẹ Hạ vô cùng lo lắng.
- Con chỉ muốn chơi với Hàn ca ca thôi, ba mẹ tìm anh ấy về đây cho con.
Thủy Miên nghẹn ngào, ôm lấy con thú nhồi bồng to hơn bản thân, mặc cho nước mắt của bé làm ướt bộ lông mềm của món đồ chơi. Khi cô bé định lặp lại lời nói của mình lần nữa, thì tự dưng, cô cảm thấy khó thở quả. Bé ngất đi, câu nói còn chưa dứt lời.
Hạ Vĩnh Cương nghe tiếng con gái bất ngờ dừng lại. Linh cảm báo cho ông đang có chuyện không hay xảy ra. Ông vội vả hét lớn:
Lão quản gia nhanh chóng thực hành nhiệm vụ. Khi họ mở cửa phòng ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé đã tái nhợt, không còn chút huyết sắc. Không đợi ông chủ phân phó, Lâm quản gia đã nhanh chóng gọi cấp cứu. Nhìn tiểu thư đang nằm trên giường, ông không khỏi lo lắng. Liệu lão gia chia cách hai đứa trẻ ấy là đúng hay sai?
Không ai trong số những người trong căn nhà này biết rằng, tình cảm của hai đứa trẻ ấy sau khi bị chia cắt càng thêm sâu nặng. Ranh giới giữa đúng và sai, giữa tình yêu và thù hận cũng vì thế mà lẫn lộn khó phân.