https://truyensachay.net

Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 7 - Chương 7

Trước Sau

đầu dòng
Phương Huỳnh trì độn thong thả “Ừm” một tiếng.

Một lát, Tưởng Tây Trì thấy cô chậm rãi nâng mặt lên, dưới vành nón là lông mày chau lại.

“Tôi thấy lá gan của em càng ngày càng lớn! Giờ học của chủ nhiệm lớp mà còn ngang nhiên ngủ! Đứng lên cho tôi!”

Phương Huỳnh dừng một lát, một câu cũng không nói, vuốt mặt, lắc lư đứng lên.

Cô không cãi lại, Trương Quân sửng sốt một lát, cũng không nói gì, tiếp tục tiết học bị gián đoạn.

Nhưng mà điều tốt đẹp không tồn tại mãi.

“Cách giải phép cộng và trừ của số âm chắc mọi người đã nắm được rồi? Chúng ta đến vài đề tính nhẩm.” Trương Quân nhìn vào danh sách ở trên bàn, “Vạn Tử Lâm, 3-(- 3), bằng bao nhiêu?”

Vạn Tử Lâm cuống quít đứng lên, cầm cuốn sách lật trước sau hai cái, lại cầu xin giúp đỡ nhìn bạn học xung quanh.

Trương Quân nhíu mày, “Em vừa mới cúi đầu chơi cái gì?”

“Không có...”

“Không có?” Trương Quân đặt phấn và thước xuống, đi xuống bục giảng.

Ngón tay của Vạn Tử Lâm bấu chặt vào mặt bàn.

Trương Quân đến trước mặt cô ấy, “Lấy đồ ra.”

“Thầy Trương...”

“Lấy ra!” Trương Quân đưa tay đẩy cô ấy về phía sau, bàn tay tiến vào hộc bàn sờ tìm.

Một chiếc điện thoại di động Nokia mới tinh.

Trương Quân phất tay áo, trở lại trên bục giảng, ném di động lên mặt bàn, “Tiết học này, chúng ta không học, chúng ta nói về vấn đề kỷ luật một chút. Khai giảng đã một tuần rồi, tôi phát hiện các em có một số bạn học, còn chưa điều chỉnh tốt bổn phận của mình, làm rõ mình học tập là vì cái gì… Nói chuyện, nghịch điện thoại, xem sách ngoài giờ! Các em cho rằng học là vì tôi sao? Tôi nói cho các em biết, nếu các em không thi nổi đại học, kết quả là gì? Sau này chính là cặn bã của xã hội!”

Mặt bàn bỗng nhiên rung lên.

Vạn Tử Lâm cũng chấn động theo, chốc lát sợ đến mức gương mặt trắng bệch.

Trương Quân bị cắt ngang, liếc mắt nhìn điện thoại trên bàn, khựng lại, “… Tin nhắn này có chút thú vị, các em nghe một chút…”

Vạn Tử Lâm cầu xin: “Thầy Trương!”

Trương Quân lắc đầu, làm như vô cùng đau đớn, “Chậc chậc, thành tích không tốt, ngược lại rất am hiểu mấy chuyện nam đạo nữ xương (*)… Còn tuổi nhỏ, sao không biết xấu hổ như thế? Vạn Tử Lâm, nói tôi ném ở đây…”

(*) Đàn ông làm kẻ trộm, phụ nữ làm gái mại dâm, được mô tả như một người xấu, mô tả mức độ đạo đức cực kỳ thấp của xã hội, dùng để mắng người.

Một tiếng gào to: “Câm miệng!”

Chốc lát, trong phòng học an tĩnh.

Trương Quân nâng cằm, “Phương Huỳnh, em có vấn đề gì?”

Phương Huỳnh kéo ống tay áo che tay, đè mũ xuống, một câu cũng không nói, bước lên bục giảng, lập tức đoạt lấy di động trong tay ông.

“Em làm gì hả!”

Một tay Phương Huỳnh nắm chặt di động, một tay cấu vào gan tay của ông, xuống tay ngay chỗ hiểm, suýt chút nữa cấu rớt thịt chỗ gan tay xuống.

Trương Quân “á” một tiếng, buông tay.

Phương Huỳnh chộp lấy, mở nắp pin, lấy sim ra, lại ráp trở về.

Đập di động lên bàn, giương mắt, nhìn Trương Quân chằm chằm, gằn từng tiếng, “Thầy mới là cặn bã.”

Xoay người, đi đến trước bàn Vạn Tử Lâm, để sim xuống, sau đó đứng trước bảng đen, tự phạt đứng.

Trương Quân: “...”

Phương Huỳnh ngẩng cao đầu, nhìn ông đầy khiêu khích.

Nhất thời, trong phòng học không ai dám lên tiếng.

“Reng reng reng!”

Đúng lúc tiếng chuông hết tiết học vang lên giải vây.

“Phương Huỳnh, Vạn Tử Lâm, buổi chiều kêu phụ huynh các em đến đây!”

“Bọn họ sẽ không đến.”

“...” Trương Quân sắp giận đến ngất, mặt méo xẹo, nâng tay chỉ vào Phương Huỳnh, “Em, em cùng tôi đi gặp chủ
alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc