Edit: Tịnh Hảo
Cuộc thi khẩu ngữ tiếng Anh do ba trường liên kết diễn ra vào cuối tháng mười, năm nay vừa đúng đến phiên trường Thanh Dạ làm phía tổ chức. Buổi chiều trước khi vào học, Phạm Chi Dương nhận lệnh của giáo viên tiếng Anh, muốn tuyển vài người tình nguyện trong lớp hỗ trợ bố trí trận đấu trong hội trường.
Khai giảng đã hơn hai tháng, mọi người không còn dè dặt như lúc ban đầu, tính cách của mỗi người đều lộ ra hết. Cấp hai không giống tiểu học, mọi người đều trong thời kỳ trưởng thành, đều phải nói đến một chút “cá tính”, không hề có loại cá tính chịu làm tình nguyện, không có ai muốn tham gia.
Phạm Chi Dương đứng trên bục giảng vận động nửa ngày, mọi người chỉ ngồi làm bài tập, nghe nhạc, hoàn toàn xem người như cậu không tồn tại.
Phạm Chi Dương vừa gấp vừa tức, cầm lấy khăn lau bảng đập xuống bàn, “Yên lặng!”
Tiếng nói chuyện của mọi người ở phía dưới hơi nhỏ một chút, một lát, vẫn như cũ không thay đổi.
Ghế của Ngụy Minh cách bàn rất xa, liếc nhìn Phạm Chi Dương ở trên bục giảng, “Cậu gấp cái gì? Lại muốn lập công ở trước mặt giáo viên sao?”
Phạm Chi Dương: “Tớ... Tớ không có...”
Lúc này mọi người đều yên lặng, rất hứng thú nhìn Ngụy Minh oán trách Phạm Chi Dương.
“Tớ nghe nói, cậu thường xuyên mách lẻo về tụi tớ ở trước mặt Trương Quân…”
Phạm Chi Dương gấp đến sắp khóc, “Tớ không có mách lẻo…”
“Cậu nói không làm thì chính là không làm sao? Lớp trưởng nào mà không mách lẻo chứ…”
Giọng nói trầm xuống, Phương Huỳnh vẫn luôn lười biếng nằm sấp ngủ, chợt đứng lên từ chỗ ngồi.
Mặt của Phạm Chi Dương trắng không còn một giọt máu, nếu “phần tử xấu” nhất của lớp cũng giúp đỡ Ngụy Minh, vậy hôm nay cậu…
Phương Huỳnh: “Đi đâu hỗ trợ?”
Phạm Chi Dương sửng sốt, Ngụy Minh cũng sửng sốt.
Hai tay Phương Huỳnh đặt trong túi, “Hỏi cậu đấy? Đi đâu hỗ trợ?”
“Báo báo...”
Nghe qua giống như “Ôm ôm” (trong tiếng Trung từ “ôm” và từ “báo” đồng âm), mọi người lập tức cười vang.
Phương Huỳnh chộp lấy sách vỗ lên bàn, giọng nói nghiêm nghị: “Cười cái gì mà cười?”
Phòng học nhất thời yên lặng, người bật bài hát cũng luống cuống tay chân nhấn nút tắt.
Phương Huỳnh: “Sảnh báo cáo?”
Phạm Chi Dương đỏ mặt gật gật đầu.
Phương Huỳnh rời khỏi chỗ ngồi, chợt nghe phía sau có tiếng động kéo ghế, nhìn lại, là bạn cùng bàn.
Bạn ngồi cùng bàn là Mẫn Thắng Nam, vóc dáng nhỏ gầy, lúc nào cũng mặc đồng phục giống nhau, đeo kính mắt lỗi thời, luôn làm Phương Huỳnh quên mình còn có một người bạn cùng bạn như vậy.
Mẫn Thắng Nam cũng không dám nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tớ... Tớ đi hỗ trợ.”
Một lát, Khổng Trinh Trinh cất di động vào trong túi, cũng đứng lên theo. Cô ấy nhìn thoáng qua Vạn Tử Lâm ở chỗ kia, Vạn Tử Lâm đang lật tạp chí giải trí, dường như không quan tâm đến động tĩnh bên này.
Thêm Phạm Chi Dương nữa, cuối cùng cũng đủ bốn người, có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ với cô Mã.
Phạm Chi Dương dẫn ba người tới hội trường, một người từ trong tổ chuẩn bị có nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ của Phương Huỳnh và Mẫn Thắng Nam là bơm bong bóng.
Trên bàn là một bịch xốp bong bóng còn chưa mở bao bì, bên cạnh đặt ống bơm hơi. Phương Huỳnh cứ bơm và bơm, đến bước buộc bong bóng thì lúng túng, làm hồi lâu cũng không buộc được, không buộc được, khí đã bay ra ngoài hơn phân nửa.
“Cái kia...” Mẫn Thắng Nam không dám nhìn Phương Huỳnh, lúc bơm, để lại đuôi dài một chút, không cần phải bơm cho hết…” Cô ấy làm mẫu, “Sau đó thì như vậy… Một vòng, liền buộc được rồi.”
Dựa theo lời của Mẫn Thắng Nam, Phương Huỳnh thử hai lần, thành công, liền nói cảm ơn với Mẫn Thắng Năm.
Dường như Mẫn Thắng Nam bị dọa, mặt kìm nén đến đỏ bừng.
Đến ba giờ, toàn bộ trận đấu đã được bố trí xong. Bốn giờ trận đấu bắt đầu, nhưng Tưởng Tây Trì bọn họ đã ở hậu trường để chuẩn bị.
Phương Huỳnh không về lớp học, vòng qua tấm màn màu đỏ che hậu trường. Tưởng Tây Trì ngồi một mình ở