https://truyensachay.net

Mười Năm Thương Nhớ

Chương 120 - Được Nhìn Em Hạnh Phúc Đến Lúc Tuổi Già

Trước Sau

đầu dòng
Họ quen nhau đã từng đó năm, câu nói cô nhớ rõ nhất là gì nhỉ?

À, đúng rồi!

Chúng mình chia tay đi.

Anh nói: “Ôn Hoành, chúng mình chia tay đi!”

Cô đáp: “Vâng.”

Sau đó, mới chỉ hai năm mà đến câu nói này cô cũng chẳng còn nhớ nữa. Thế nên, về cơ bản, có thể coi người nói câu đó chưa từng tồn tại.

Lúc rời rạp chiếu phim, A Hoành nhìn thấy Tân Đạt Di và Trần Quyện đang hớt hải đi tìm cô.

Tân Đạt Di hỏi: “Cậu đi đâu vậy, vừa ngoảnh đi đã không thấy đâu, bọn tớ tìm cậu mãi.”

A Hoành liền cười hơ hơ. “Tớ vừa giẫm vào chân một người, bị người ấy chặn lại. Sau đó, lúc đèn trong rạp chiếu phim bật sáng, trong rạp chỉ còn lại mỗi mình tớ, lạ thật.”

Tân Đạt Di giật thột. “Nghe nói rạp chiếu phim này có ma đấy, rất có thể là thật.”

Trần Quyện liền bật cười: “Ma nào thấy cậu mà không bỏ chạy?”

Tân Đạt Di chửi đổng một câu rồi đá Trần Quyện, hai người lại chí choé với nhau.

Trên đường đi, A Hoành lặng lẽ đi sau họ và không nói gì. Lúc vào sân, cô nói: “Mai tớ về trường rồi, các cậu bảo trọng, đừng cãi lộn nữa nhé.”

Cô ngừng một lát, nói tiếp: “Hai người đến được với nhau có dễ dàng đâu, suốt ngày cãi nhau làm gì chứ.”

Trần Quyện định cãi lại, bảo bọn tớ là “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi”, nhưng Ôn Hoành, Ngôn Hi - tổ tông của tinh thần “yêu cho roi cho vọt” đã chia tay nhau rồi, câu này cứ như lời nguyền vậy.

Cậu nhìn A Hoành ngập ngừng hỏi: “A Hoành, cậu có người yêu chưa?”

A Hoành khịt mũi, đêm tháng năm trời vẫn còn lạnh. Cô nói: “Tìm rồi, có điều ai cũng yêu Ôn Hoành, khó chọn quá.”

Tân Đạt Di đá hòn đá dưới chân, đút hai tay vào túi quần nói: “Cậu cũng không còn ít tuổi nữa đâu, cẩn thận không lại già kén kẹn hom, xem chỗ nào ổn ổn thì quyết định đi. Ờ… xấu giai không sao cả, chỉ cần đạo đức tốt, chân thành với cậu…” Ôi!!

Đã từng yêu một người như thế, vậy nên có gặp thêm mười người thì chắc chắn phải có đến chín người xấu.

Trần Quyện nhìn sợi dây chuyền trên cổ A Hoành, hỏi nhỏ: “Ờ… dây chuyền hoa mai tím, sao cậu không đeo, không thích à?”

Cô khựng lại: “Sao cậu lại biết?”

“Tớ có mặt tại hiện trường, còn trực tiếp tham gia đấu giá, sao lại không biết?”

“Hả? Tư Hoán nhờ cậu tham gia buổi đấu giá đó à?”

“Ờ, à, ừ, đúng thế.”

“Cái đó ba triệu tệ, đắt quá. Đeo vào rất dễ gặp cướp.”

Trần Quyện tiu nghỉu: Ừ, chỉ là món quà sinh nhật thôi mà.”

Quanh khu vực này chủ yếu là các cụ già sinh sống, tầm tám giờ tối đã vô cùng vắng vẻ, ngoài đèn đường ra thì chẳng có mấy ai qua lại.

A Hoành đi qua một căn nhà nói: “Các cậu về đi, không cần tiễn tớ nữa đâu.” Lá đa xào xạc, lớp rêu trên bàn cớ đá ngày một dày hơn.

Tân Đạt Di nói: “Đi thêm một đoạn nữa, đã đến nhà cậu đâu, ai lại để con gái con đứa đêm hôm đi một mình.”

“Thôi xin.”

Trần Quyện im lặng, kéo cậu ta bước tiếp.

A Hoành lại gần toà nhà màu trắng đó, cúi xuống xem, đất trong vườn hoa rất cứng, chắc là lâu lắm rồi không có ai xới. Hạt giống hoa đã nảy mầm, cây đã lớn hơn, nhìn rất lẻ loi, thoi thóp. Chắc hẳn ông cụ làm vườn đã quên mất chúng rồi. Cỏ dại mọc um tùm xung quanh, nhổ hết cũng phải mất khá nhiều công sức. Thân hoa có lớp gai nhỏ, chẳng may chạm vào cũng thấy khá đau. Cô cầm chiếc xẻng nhỏ xới đất, tâm hồn lại phiêu dạt đến tận đâu đâu.

“Ôn Hoành, anh không thích em, chưa bao giờ thích em cả.”

Thái độ của người đó rất chân thành, chân thành hơn so với cô đối với đám đất này, chỉ vậy mà thôi.

Hôm đó, vẫn chưa hết tiết, anh đứng trước mặt cô, sau lưng là một bức vẽ thô trên trang giấy trắng. Anh bắt đầu vẽ bức tranh này từ lúc nghỉ hè, phải mất nửa năm mới vẽ ra được, anh đặt tên cho nó là : Hình dạng của hạnh phúc. Trên bức tranh, hình dạng hạnh phúc của anh là đường nét của một anh chàng có tên là Lục Lưu, cho nên…

Thế nên, A Hoành có là gì đâu?

Anh nói: “Em thấy hết rồi đấy, Ôn Hoành, chúng mình chia tay nhé, anh không thích em.”

Chưa bao giờ cả…

A Hoành đứng dậy, ngồi lâu cũng thấy hơi choáng. Cô đặt chiếc xẻng vào chỗ cũ, cầm ống nước tưới cho cây hoa đã mọc khá cao.

Chăm bón cho vườn hoa là một việc mất khá nhiều thời gian, làm xong thì trời đã tờ mờ sáng. Lúc cô quay người lại, Tư Hoán đã đứng sau lưng tự lúc nào, tay cầm chiếc đèn pin nhưng không bật, chắc anh đến đón cô về nhà. Anh đã cho cô thời gian hoàn toàn tự chủ.

“Em có muốn khóc không?” Anh mở hàng rào, đến bên cô, nhìn bùn đất lấm lem trên tay cô hỏi nhỏ.

Cô lắc đầu. “Mẹ nấu bữa sáng chưa ạ? Em đói rồi, hôm nay còn phải đi tàu nữa.”

Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi ôm cô vào lòng. “Em khóc đi, khóc xong sẽ dễ chịu hơn.”

Cô lại lau hết bùn đất trên tay vào chiếc áo sơ mi trắng của anh rồi đẩy anh ra, cười nói: “Tư Nhĩ bảo dạo này cậu ấy toàn phải giặt quần áo cho anh, anh mà làm bẩn thì về nhà sẽ bị ăn đòn đấy, hơ hơ.”

Tư Hoán: “…”

A Hoành nhìn lên bầu trời nói: “Tư Hoán, em nói cho anh biết nhé, em đã nhìn thấu anh từ lâu rồi, đừng tìm lý do nữa, thật đấy, anh à… Haizz!”

Anh hỏi: “Em có về không? Ăn vạ ở nhà người ta, trồng mấy cây cỏ, còn mong người ta xuất hiện và nói cảm ơn người yêu cũ à?”

A Hoành suýt xỉu. “Tại sao em cứ có cảm giác anh và mọi người cứ thích xát muối lên miệng vết thương của em mà còn không nghĩ mình sai nhỉ!”

Anh liền mỉa mai đáp: “Vì trông em đau thương như sắp chết vậy.”

A Hoành: “…”

Ôn tiên sinh, ai nói với anh cứ buồn là phải thể hiện bộ mặt rầu rĩ, đau thương như sắp chết? Kể cả Ôn cô nương có đủng đỉnh ngồi uống sữa đậu nành, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng bất thình lình đưa tay lên kêu đau thì có cũng là một nỗi đau lòng chứ.

Thật đấy!

Tháng sau, học viện Y trường đại học Z truyền ra thông tin về việc trao đổi lưu học sinh với viện nghiên cứu Y học nổi tiếng của Pháp, thực hư không biết thế nào, quan trọng là có năm suất học bổng.

Với trào lưu học sinh Trung Quốc đi du học nước ngoài thích về nước lập nghiệp như hiện nay, việc đi học ba năm, kiếm cái danh “xuất ngoại” cũng không phải là tồi. Sinh viên đang học, lẫn sinh viên đã tốt nghiệp đều hào hứng nghe ngóng tình hình. Cuối cùng học viện bị hỏi quá nhiều đâm ra bực, chỉ nói là việc lựa chọn sinh viên trao đổi không chỉ dựa vào điểm số, mà bắt buộc phải biết tiếng Pháp, vượt qua được kỳ thi của viện nghiên cứu mới được tính.

Mọi người đua nhau học tiếng Pháp, A Hoành cũng chạy theo phòng trào, mua cuốn tiếng Pháp sơ cấp, xem được mấy ngày thì sởn hết gai ốc. Vừa mới trải qua đợt ôn thi khủng khiếp lấy bằng tiếng anh cấp 6, giờ lại tự chuốc hoạ vào thân.

A Hoành vứt cuốn sách sang một bên rồi đến phòng thí nghiệm, đúng lúc giáo sư Lý cũng đang ở đó, chưa nói được mấy câu, bà đã hỏi: “Ôn Hoành, em có muốn đi du học không?”

A Hoành gãi đầu nói: “Mấy ngày trước em cũng muốn, nhưng sau vài buổi nghiên cứu tiếng Pháp, em lại không muốn nữa. Cái đấy khó quá ạ, phát âm rất lạ.”

Bà liền cười. “Ngoài tiếng Hán ra, tiếng Pháp là ngôn ngữ thuần hậu nhất, hồi trẻ tôi có cơ hội vừa học vừa làm bên Pháp, nền tảng khá tốt, nếu em muốn học, em có thể đến gặp tôi.”

Cô sững lại, hỏi: “Thưa cô, cô vốn không thích em cơ mà?”

Ánh mắt giáo sư Lý lộ rõ ý cười, nhưng bà vẫn thở dài nói: “Ngờ nghệch, quá ngờ nghệch. Xem ra năm xưa không phải Phi Bạch không có mắt. Thời gian xảy ra dịch SARS, em ở gần tôi suýt soát nửa năm, con người đâu phải cỏ cây, là thầy trò, tôi giúp được em cái gì thì giúp.”

“Thưa cô, em chưa suy nghĩ kỹ về chuyện nên đi du học hay không.”

“Em hãy suy nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.”

Lúc về phòng kể chuyện này, chị năm liền vỗ tay lên đầu A Hoành: “Cậu đầu óc bã đậu à, cơ hội tốt như thế còn bày đặt cành cao!”

A Hoành lẩm bẩm: “Ra nước ngoài ba năm, tớ có quen ai đâu.”

Chị năm liền đốp lại: “Ba năm thì sao? Không quen ai mới tốt chứ. Suốt ngày giam mình trong cái sân đó, động tý lại nhớ đến ba cái chuyện linh tinh, cậu không thấy oải à? Tóm lại là mẹ cậu, ông cậu, có anh Tư Hoán, Tư Nhĩ phụng dưỡng rồi, nhà họ Vân thì có Vân Tại, cậu còn nhớ nhung gì nữa chứ?”

Chị cả cau mày. “Thôi, đừng nói nữa, để A Hoành suy nghĩ đã. Chuyện này cậu không quyết định thay nó được.”

Sau đó, A Hoành nghĩ mãi, nghĩ mãi, nghỉ hè rồi mà vẫn chưa nghĩ xong, tóm lại cứ nghĩ đến chuyện xuất ngoại, cô lại thấy buồn.

Vân Tại vô tâm vô tính, vẫn tranh thủ cơ hội rúc vào lòng cô ngủ.

Cô thở dài nói: “Vân công tử, tôi mà ra nước ngoài thì cậu định nằm ở đâu đây?”

Cậu gác cùi chỏ lên đùi cô, chỉ mỉm cười chứ không nói gì, ánh mắt nhìn cô chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng: “A Hoành, nếu em bảo em sẽ cùng chị sang Pháp với chị thì chị nghĩ thế nào?”

Nghỉ hè, A Hoành suốt ngày ở nhà xem phim Pháp.

Tư Nhĩ một mực lắc đầu. “Chỉ mỗi đoạn này mà cậu tua đi tua lại đến tám trăm lần, cậu định học tiếng Pháp để sang Pháp hả?”

A Hoành cầm điều khiển nói: “Có khi cũng đi thật ấy chứ chẳng đùa.”

Tư Nhĩ: “Ờ, trước khi đi cậu có thể kéo rèm cửa ra được không, xem phim chứ có phải tự giam đâu, cậu làm trò gì vậy?” Nói xong, cô liền kéo rèm cửa ra.

A Hoành che mắt nói: “Chói mắt quá, đóng lại đi.”

Tư Nhĩ liền kéo cô. “Thôi, đi shopping đi, sao hè này tinh thần uể oải cứ như thất tình vậy, đợt chia tay ông kia cũng có thấy cậu thế này đâu.”

A Hoành cười bất lực. “Đợi chút đã, tớ còn đang mặc quần áo ngủ đây này.”

Siêu thị dán áp phích các mặt hàng hạ giá cho mùa hè.

Tư Nhĩ thử mỹ phẩm ở tầng một của siêu thị, A Hoành chẳng có việc gì làm nên đứng ngoài đợi. Nhớ lại câu tiếng Pháp học được trong phim lúc nãy, cô tự nhẩm lại cho thuộc.

Bốn giờ chiều, trời đột ngột tối sầm. Tháng tám, mưa không báo trước, tiếng sấm nổ rền, chẳng mấy chốc mà mưa như trút nước.

Cô chạy vào siêu thị, Tư Nhĩ còn đang đắp mặt nạ ở bước cuối cùng, không có thời gian nói chuyện với cô, cô liền ngồi đó ngắm mưa.

Cách chỗ cô không xa có một tấm áp phích nằm yên tĩnh trong mưa. Bức ảnh lấm lem bùn đất, gương mặt quen thuộc ấy, mày đang nhướng lên, đôi môi mềm mại, ánh mắt sáng ngời, chiếc áo đuôi én màu đen. Đây là bức ảnh quảng cáo chấn động một thời. Ngày ấy, vì tấm áp phích này mà số fan trong club của người đó tăng gấp ba lần. Nhưng rồi, dưới cơn mưa chiều, bùn đất lấm lem, nó không còn nguyên vẹn nữa. Cô lặng lẽ nhìn nó, đôi mắt đen láy, sáng ngời.

Một cô gái rất trẻ, xem chừng là dân văn phòng lấy túi che lên đầu, vội vã chạy trong cơn mưa, mũi giày cao gót giẫm lên tờ áp phích đó, khuôn mặt trên đó bị chà đạp không thương tiếc.

Cô lặng lẽ nhìn.

Một em dáng vẻ như học sinh cấp ba vội vã bước trong mưa, đế giày giẫm lên khuôn mặt đó, vẻ cao ngạo trên khuôn mặt lập tức biến mất.

Mưa mỗi lúc một to hơn.

Một, hai, ba, bốn… cô nhẩm đếm, ông đi qua, bà đi lại, không biết bao nhiêu đôi chân, dần dần không đếm xuể.

Tư Nhĩ làm xong mặt nạ thì chạy ra tìm A Hoành thì thấy cô đang chạy ra ngoài trong trời mưa.

“A Hoành, cậu đi đâu vậy?”

Dường như A Hoành không nghe thấy cô gọi, ra đến giữa đường bèn cúi xuống nhặt tờ áp phích lên, áp lên mặt, khóc nức nở như đứa trẻ bị lạc.

Cô nói, nếu có thể quay trở lại năm 1998 thì chắc chắn Ôn Hoành sẽ không yêu cái bóng đứng trước cửa sổ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kể cả có đi nữa thì cũng nhất quyết quên tên anh ta là Ngôn Hi. Chỉ tiếc là hai chữ Ngôn Hi đã khắc sâu trong tâm khảm.

Khi cùng anh ta đi Ô Thuỷ, đáng lẽ cô không được yêu anh ta.

Nếu bất đắc dĩ yêu anh ta rồi thì đừng nên ở gần anh ta.

Trót gần anh ta rồi thì dù sai đến đâu cũng phải giữ vững lòng mình.

Anh ta tốt với cô xuất phát từ sự báo ơn…

Anh ta tốt với cô vì cô đã từng bị bỏ rơi…

Anh ta gọi cô là “con gái”, cô cũng không nên nghĩ rằng anh ta đối xử với cô khác với những người khác.

Anh ta gọi cô là “baby” thì cô cũng đừng tự thôi miên mình rằng anh ta yêu cô đến cuồng si.

Khi anh ta nói “Chúng mình yêu nhau nhé”, đáng lẽ cô phải đáp lại rằng “Cảm ơn, em không yêu anh”.

Vì khi chia tay, anh ta chẳng chút ngại ngần nói với cô rằng: “Ôn Hoành, anh không thích em, chưa bao giờ.”
alt
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc