Đôi khi, trong tiểu thuyết, ngoài vị thần số phận do mẹ đẻ ngụy trang, còn có một loài sinh vật tồn tại khiến độc giả vô cùng hưng phấn.
Trong mười năm này,haizz, không quan tâm nữa, tóm lại là trong mười năm này cũng tồn tại một người qua đường như thế.
A Hoành nghe đồng nghiệp nhắc đến người này. Đó là một thầy thuốc chữa bệnh bằng phương pháp đông y, sống ở ngõ 6, quận Gobelins, tay nghề châm cứu của người này rất thần kỳ, chuyên trị các bệnh về chân. Nhưng nghe nói người này tính tình lập dị, bất luận người trong nước hay nước ngoài, đẹp trai, xinh xắn đều không chữa, có tiền không chưa, những căn bệnh mà bệnh viện chữa được cũng không chữa.
Ngôn Hi nói: Mẹ kiếp, chẳng lẽ bắt lão tử đi hủy hoại dung nhan ư?
A Hoành nói: Vớ vẩn, khó khăn lắm em mới chăm anh được như thế này, kể cả anh có chấp nhận hy sinh thì em cũng không chịu!
Vậy phải làm thế nào đây?
A Hoành nghiến răng: Cái bộ mặt này của anh, ngoài việc quyến rũ đàn ông ra thì có được tích sự gì nữa không?
Cô lấy trong tủ quần áo ra một chiếc khăn, quấn anh thành một bà già rồi nói: Được rồi, đi thôi.
Anh trầm ngâm. Một chiếc khăn thì làm sao che được vẻ tuấn tú của bản thiếu gia!
Cô chẳng buồn đếm xỉa đến anh chàng, chở anh bằng chiếc xe đạp cọt cà cọt kẹt, cảm giác như sắp gãy lìa đến nơi.
Qua chiếc khăn quàng, anh cười nói: A Hoành, ngày trước anh từng chở em mà.
A Hoành kẽo kẹt đạp xe. Chiếc xe ông già đó giờ vẫn đang ở trong phòng chứa đồ nhà anh hả?
Bà già liền đáp: Anh bán rồi.
Bán từ bao giờ?
Trước khi anh chuyển đến nhà Lục Lưu, sau khi chia tay với em.
Năm đó em quên không nói, chia tay vui vẻ, chúc anh vui vẻ.
Ai bảo anh vui vẻ, em nhìn thấy anh vui vẻ bao giờ? Nếu vui vẻ thì anh có thể ngồi trước mặt cô người yêu hiện tại để nhớ về người yêu cũ hay không? Anh là hạng người đó ư?!
Logic của anh lộn xộn quá,người yêu cũ...người yêu hiện tại...là ai chứ?
Là em, chỉ có em chứ còn ai vào đây nữa!
Anh nhìn lên trời, bàn tay trắng trẻo đặt lên đùi trái gõ nhịp, rồi anh thở dài nói: Đến anh còn chẳng biết những người đã từng thích anh tại sao đều sợ em và bỏ chạy hết vậy.
A Hoành ngẩn người. Em có làm gì đâu.
Ngôn Hi ghé sát mũi vào chiếc áo len của cô, cười nói: Ừ, em chẳng làm gì cả, tại anh vẫn luôn coi em là duy nhất.
Không ngừng lựa chọn, không ngừng theo đuổi, ra sức lấp đầy lỗ hổng trong lòng, bài xích tất cả mọi người.
Chỉ để lại duy nhất một người.
Ông thầy thuốc họ Ngụy, nhìn Ngôn Hi đi tập tễnh như cụ già, rồi lại nhìn bộ quần áo rẻ tiền A Hoành mặc, thái độ vô cùng hòa nhã.
Khu nhà ông Ngụy ở không rộng, trên giá phơi rất nhiều thuốc đông y, mùi thuốc rất thơm. A Hoành không khỏi nhớ lại ngày nhỏ, cảm giác như được xuyên không, ở nơi xa lạ này mà còn nhìn thấy được phong cảnh vô cùng thân thiết của cố hương.
Ông thầy thuốc họ Ngụy hỏi: Trước đã đi khám bác sĩ bao giờ chưa?
Ngôn Hi đưa tay lên làm dấu đáp: Khám nhiều bệnh viện, phục hồi rất nhiều lần, bên trong vẫn còn cái đinh dài thế này ạ.
Ông Ngụy trầm ngâm nói: Cậu lên giường cởi quần bông ra tôi xem nào. Từ đầu thu, Ngôn Hi đã mặc quần bông cho ấm, nhưng khí huyết không thông nên vẫn thường xuyên thấy lạnh.
A Hoành muốn nhìn xem khám xét thế nào, nhưng lại bị ông Ngụy đẩy ra ngoài, đóng cửa, trước khi đẩy cô ra ngoài còn nói một câu: Con gái con đứa, nhìn con trai cởi đồ mà không ngại hay sao!
Ngôn Hi ngồi bên trong cười khoái chí, mặt A Hoành đỏ rần lên.
Một lát sau, anh chàng bắt đầu rên ông ổng vì đau, ầm ĩ cả khu nhà.
A Hoành áp sát vào cửa hỏi: Sao vậy?
Ông Ngụy liền mắng: Trước đây toàn khám lũ lang băm, vài tháng nữa là hoại tử hết!
A Hoành cuống lên hỏi: Thế có chữa được không ạ?
Ông liền phán luôn: Còn phải xem cái số thế nào đã!
A Hoành càng cuống hơn. Ôi,đừng nói thế, rốt cuộc là thế nào ạ?
Ông chậm rãi di chuyển cây kim,không để ý đến cô nữa. Ngôn Hi đau đến chảy nước mắt, cắn gối, giọng lạc đi. Anh không sao đâu.
Ông Ngụy liền vả vào miệng Ngôn Hy. Thằng nhỏ bệnh gì vậy? Đau đến mức đó ư?
Anh hậm hực, gân xanh giật lên từng hồi. Đau hay không ông cắm kim ông còn không biết à!
A Hoành toát mồ hôi hột, đập cửa hỏi: Châm cứu mà đau như vậy ư, ông không châm nhầm chỗ chứ ạ? Ông nhẹ tay thôi ạ, từ nhỏ anh ấy đã sợ đau, ông cho cháu vào với!
Ông lại chẳng đếm xỉa gì đến cô.
Ngôn Hi sợ đau nên càng la hét dữ dội hơn, cứ như đang bị người ta chọc tiết vậy.
A Hoành đập cửa rầm rầm. Ông cho cháu vào với ạ, anh ấy nhìn thấy cháu sẽ hết đau, thật đấy!
Ông Ngụy nhướng mày nhìn lên rồi tiếp tục châm kim. Cô có phải là thuốc giảm đau đâu mà nhìn thấy cô là hết đau, có cô rồi thì cần gì phải tìm đến tôi nữa?
A Hoành tức đến hộc máu, đúng là ông già Khốt-ta-bít,ông nội của cô, Ngôn Hi và Tân Đạt Di cộng lại cũng không khó chịu bằng ông già này. Cô nói: Cháu chỉ vào ngó một chút là ra ngay.
Ông Ngụy rút cây kim trên chân Ngôn Hi ra rồi hỏi anh chàng đang giàn giụa nước mắt. Cô gái này là gì của cậu mà quan tâm đến cậu vậy?
Anh sụt sịt đáp: Vợ chưa cưới của cháu.
Thảo nào, nếu không nhìn mặt thì tôi lại tưởng đó là mẹ cậu.
Ngôn Hi vừa quệt nước mắt vừa hậm hực kéo quần lên với vẻ chật vật. Bác sĩ cứ nói đùa, mẹ cháu đâu có thương cháu như thế.
Ông Ngụy liền nhìn chằm chằm vào chiếc khăn của Ngôn Hi và hỏi: Đợi chút đã, cậu làm sao mà từ lúc vào đến giờ chưa bỏ khăn ra vậy.
Anh đáp: À, vì cháu bị tàn phá dung nhan, xấu quá nên từ nhỏ mẹ cháu đã bỏ rơi cháu, ông có muốn xem không?
Ông Ngụy liền hắng giọng: Thôi, chỉ cần không đẹp trai là được. Anh hậm hực hỏi: Bác sĩ có mối thù gì với người đẹp trai à?
Ông Ngụy liền cười khẩy. Phần lớn người đẹp trai, xinh gái tâm hồn đều không đứng đắn.
Anh cười gượng rồi lê chân ra cửa,lập tức sà vào lòng A Hoành, nước mắt ngắn, nước mắt dài nói: A Hoành, đau chết đi được.
A Hoành xót ruột vuốt tóc anh nói: Không sao,không sao,về em sẽ hầm canh gà cho anh ăn. Rồi cô quay lại hỏi bác sĩ Ngụy, cười nịnh: Bác sĩ, bệnh của anh nhà cháu...
Mỗi tuần đến một lần, sau khi châm cứu một tiếng phải đi bộ liên tục, không được phép nghĩ.
Mắt cô sáng lên. Thế có nghĩa là bệnh của anh ấy sẽ chữa được ạ?.
Thấy cậu ta phản ứng rất tốt với châm cứu, nếu kiên trì chắc sẽ ổn.
Cô nhìn anh đang ngã vào lòng mình và dịu dàng nói: Anh nghe thấy chưa?
Mắt anh cũng sáng lên. A Hoành, bọn mình mà tổ chức đám cưới thì anh sẽ bế được em lên lễ đường đúng không?
Cô gật đầu, nụ cười càng dịu dàng hơn.Cô dắt tay anh đi rất chậm nhưng không dừng lại, đối với anh, điều đó thật khó khăn biết bao.
Anh nói: Hay để anh đi sau và nhìn theo bóng em nhé.
A Hoành vẫn khăng khăng. Lần này chúng mình sẽ đi cùng nhau.
Tuần nào A Hoành cũng đi bộ cùng Ngôn Hi một tiếng đồng hồ, sau đó, cô lại chở anh về bằng xe đạp.
Quận 12 cách quận Gobelins khá xa, đạp xe cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Chắc chưa đầy một tháng nữa, chiếc xe của cô cũng phải vứt vào bãi phế liệu rồi.
Trước đó A Hoành bị cắt một tháng lương, chi tiêu thực sự bí bách, cộng với tiền thuốc men, chữa bệnh của Ngon Hi, mặc dù không nhiều lắm nhưng đối với họ, trong hoàn cảnh hiện tại vẫn là một số tiền không nhỏ. Thế nên, A Hoành quyết định không mua thêm chiếc xe nào nữa, sau khi anh đi hết một giờ đồng hồ thì cô cõng anh về nhà.
Ngôn Hi nhất quyết không chịu. Bọn mình đi tàu điện ngầm nhé.
A Hoành: Chẳng lẽ đi tàu điện ngầm không mất tiền ư?
Hay là đi xe buýt?
Xe buýt cũng không miễn phí được.
Thế...anh đi bộ về vậy.
Anh chưa về được đến nhà thì đã liệt giữa đường rồi.
Bác sĩ yêu cầu tập luyện nhiều cơ mà.
Chưa cần nhiều như thế. Rồi không đợi anh nói thêm, cô liền cõng anh đi về. Cô nói: Anh coi anh gầy như que củi thế này, cảm giác một cơn gió là có thể thổi bay anh.
Mùa đông ở Pháp, trận tuyết đầu tiên của năm 2007.
Cô vừa cõng anh vừa nói: Ngôn Hi, anh gầy quá,phải ăn uống nhiều hơn. Cô cắn môi dưới nhợt nhạt, mặt dính đầy bông tuyết, gân xanh hằn rõ trên trán.
Anh nằm trên lưng cô, đột nhiên bật cười.
Anh hỏi: Ôn Hoành, em yêu anh đến đâu?
Cô sững lại một lát rồi bình thản đáp: Kiếp trước em mắc nợ anh. em đã hại anh, hại cả gia đình anh, kiếp này phải đến trả nợ.
Cô lấy vải bông khâu cho anh một miếng khăn bảo vệ đầu gối và quấn vào chân anh, đường đi ngập tuyết, cô phải đi rất lâu, cảm giác như đến cùng trời, cuối đất mới về được đến nhà.
Trong quá trình châm cứu, chẳng may chiếc khăn quấn trên đầu Ngôn Hi bị tuột ra, bác sĩ Ngụy đã nhìn thấy khuôn mặt anh.
Ông cụ với vẻ mặt hiền từ đó liền phản ứng dữ dội như người bị mắc một vố lừa lớn, thu kim về lạnh lùng nói: Cô cậu đi đi.
Hai người đều tái mặt.Họ không thể ngờ rằng ông cụ lại nổi giận như thế.
Ông cụ nói: Tôi sẽ không chữa bệnh cho cậu nữa, toàn những kẻ lừa đảo bẩn thỉu!
Miệng A Hoành khô khốc. Cô cố gắng lựa lời giải thích: Chỉ vì chúng cháu chẳng còn cách nào khác, chân anh ấy chữa mãi không khỏi.Mặc dù cháu cũng là bác sĩ nhưng cháu cũng chẳng làm được gì cho anh ấy cả. Ông có hiểu được nỗi đau của người nhìn người thân của mình đau đớn mà bất lực không?”
Ông cụ hằm hằm quát: Biến, biến ngay đi!
Nước mắt A Hoành rơi lã chã, cô nói: Tại sao ạ?Chân anh ấy sắp khỏi rồi, ông cũng biết rõ là nếu bỏ cuộc giữa chừng, chân anh ấy sẽ hoại tử nhanh hơn, sau này chỉ có thể cưa chân mà thôi, sao ông lại nhẫn tâm như vậy!
Ông Ngụy liền đóng rầm cửa lại và quát: Biến, ta không muốn nhìn thấy mặt các người nữa!
Ngôn Hi đứng bên cạnh không nói gì, anh bám tay vào tường nhìn A Hoành khóc. Trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi sau đợt châm cứu, đột nhiên anh cười nói: A Hoành, em đừng khóc.
Cô ngồi thụp xuống đất, tóc lòa xòa trước trán,nước mắt rơi lã chã, nói trong tiếng nức nở: Khó khăn lắm mới...
Anh vừa men theo bờ tường vừa bước đến bên cô, lau nước mắt cho cô và nói: Khóc gì chứ, đừng khóc nữa, đứng dậy, mình về nhà thôi.
Cô vừa khóc như mưa vừa nói: Em không đi được nữa Ngôn Hi, em rất mệt, thật sự rất mệt.
Anh nói: Đứng dậy, Ôn Hoành, không đứng lên là anh đánh đấy.
Cô nhìn anh, mắt đỏ hoe nói: Ngôn Hi, em mệt.
Anh đứng lom khom, lưng hơi nghiêng. Lên đi, anh cõng em về nhà.
Cô vẫn khóc nói: Chân anh đã...
Anh liền nổi cáu: Mẹ kiếp, em lên đi! Kể cả chân có tàn phế, có bị cưa cụt thì hôm nay lão tử cũng phải cõng vợ về nhà, nhanh lên!
A Hoành ngần ngừ lùi ra sau một bước.
Anh không nói gì, một tay nắm chặt tay cô, bàn tay còn lại quàng qua eo cô và đứng dậy.
Anh loạng choạng bước đi,lưng gù xuống, cắn răng bước từng bước một,mồ hôi lấm tấm trên trán.
Anh nói: Từ nay trở đi, ngày nào anh cũng sẽ vẽ tranh cho em và con của chúng ta, sau đó mở một phòng tranh trưng bày được không? Baby, đừng khóc. Mặc dù anh không bế được em vào lễ đường nhưng anh dám nói rằng, thế gian này chỉ có anh dám cưới em.
A Hoành hỏi: Tại sao?
Anh liền cười đáp: Ai mà cưới em, anh sẽ giết chết hắn. Em luôn muốn được nghe anh nói anh thích em, nhưng baby ạ, em còn để anh thích em hơn hiện tại như thế nào nữa?