Diệp Ngôn Tích tò mò nhìn thoáng qua xe mô tô, " Nếu như là kiểu cool ngầu kia nghe còn được, chứ cái này nhìn cũng quá quê mùa đi. "
" Kiểu dáng quê mùa chồng em cũng có thể lái rất cool được. " Cố Thừa Vọng cẩn thận ôm Diệp Ngôn Tích lên xe, giống như hồi trở nhau bằng xe đạp, sợ cậu ngồi không được thoải mái.
Hiện tại bỏ đi cùng mình, không có xe không có nhà, chỉ có thể giống như hồi tốt nghiệp cưỡi xe đạp, Cố Thừa Vọng cũng không ngờ Diệp Ngôn Tích lại kiên quyết như vậy, cảm động khiến cho hắn càng hạ quyết tâm sau này phải càng thêm cố gắng, " Dù có ra sao, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức, không để cho em và con phải chịu khổ. "
" Ngốc, hối hận cái gì, nói cứ như chúng ta chuẩn bị đi ăn xin không bằng, anh xem, tốt xấu gì cũng là một sinh viên hàng đầu, chỉ cần dùng bản lĩnh của chính mình chúng ta ra ngoài nhất định cũng có thể tìm được công việc thật tốt. "
Cố Thừa Vọng cười xoa đầu của cậu, " Nói rất đúng. "
X
Trong đại sảnh Diệp gia, Lê Ngự Hành cùng Hạ Hàm cũng không rời đi, mà là bị vợ chồng Diệp gia gọi vào thư phòng.
" Chú, dì. "
" Tiểu Hàm, Ngự Hành. Chuyện của hai đứa nó, có phải hai đứa đã sớm biết. "
" Vâng. " Lê Ngự Hành gật gật đầu, hôm nay nhận được điện thoại Cố Thừa Vọng, nói chuyện của bọn hắn bị mẹ Diệp phát hiện, Lê Ngự Hành lập tức kêu Hạ Hàm cùng nhau tới đây, vốn tưởng rằng sự việc sẽ không dễ dàng giải quyết, lại không ngờ bác trai vậy mà lại đồng ý để cho Tiểu Diệp rời đi, tuy nhiên điều kiện rất hà khắc, nhưng người thông minh như hắn sao lại không biết điều bác Diệp muốn là cái gì, Diệp gia giờ chỉ một đứa độc đinh, cho dù phạm vào tội lớn hơn nữa, cũng sẽ không khiến tiểu Ngôn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia.
Diệp Viễn thở dài một hơi, " Là thằng nhóc Ngôn Tích kia không cho các con nói a. "
Nếu không phải nó đột nhiên nói ngày nghỉ không về nhà, Diệp Viễn cũng sẽ không phái người đi theo dõi, kết quả thấy nó cùng một nam sinh dọn đến biệt thự của mình ở, thậm chí còn phát hiện nó có bầu, Diệp Viễn giận tím mặt, lúc này đang định bắt người về thẩm vấn một phen, may mắn có vợ ông ở bên cạnh ngăn cản, cuối cùng hai người cũng bình tĩnh lại, vừa tức giận vừa biết mọi chuyện cũng không thể cứu vãn được nữa, ông và vợ sợ nhất chính là thằng con nhà mình bị lừa. Cho lui người theo theo dõi rồi chuẩn bị gọi hai đứa về nói chuyện thì, lại phát hiện trong biệt thự căn bản không có người, ký túc xá cũng rỗng tuếch, điện thoại mấy ngày liền không gọi được, mẹ Diệp lập tức hoảng sợ, nhớ tới sự việc mười mấy năm trước kia, càng sợ hãi không thôi, cho nên mới gấp đến độ tự mình trực tiếp dẫn bảo tiêu đi tìm người, đến khi nhìn thấy thằng con bảo bối của mình ở nhà Cố Thừa Vọng, tảng đá lớn trong lòng mẹ Diệp mới buông xuống được, nhưng sau đó lại càng nghĩ càng tức, cho nên ở Cố gia mới phản ứng có hơi quá kích, bởi vì quá lo lắng.
"Chuyện nó mang thai hai đứa cũng biết ư, là tiểu Hàm khám cho nó? "
" Vâng. Chú, thật ra tiểu Ngôn giấu diếm chuyện này là bởi vì sợ hai người sẽ không đồng ý......"
" Kỳ thật nó giữ lại đứa bé này chúng ta đâu phải không đồng ý. "
Lời mẹ Diệp vừa nói ra, Lê Ngự Hành cũng có chút ngoài ý muốn.
" Dì, ý ngài là? "
" Ta với chú Diệp của con chỉ có thằng nhóc Ngôn Ngôn này, hơn nữa bởi vì tình huống thân thể của nó, cũng lo lắng tương lai về sau có thể có huyết mạch Diệp gia hay không, hiện tại Tiểu Diệp có thể mang thai hài tử, cho dù như thế nào, cũng đều là cháu của chúng ta, ta với lão Diệp sao có thể bảo nó bỏ đi, nhưng mà đứa nhỏ này tính tình quá bướng bỉnh, từ nhỏ lòng tự trọng lại cao, vừa rồi lúc rời đi cũng không chịu nói ra chuyện nó mang thai. " mẹ Diệp nói xong lại bắt đầu thương tâm, tuy lúc mới biết chuyện nó yêu một nam nhân cũng cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng không phải là hoàn toàn không thể tiếp nhận, chuyện của cha Lê Ngự Hành Lê Diễm vợ chồng bọn họ cũng đều biết, người yêu của hắn cũng là người song tính, sinh ra mấy đứa nhỏ đều rất thông minh ưu tú, Lê Ngự Hành thì càng không cần phải nói, hiện tại đã tiếp quản công ty cùng giới hắc đạo của cha hắn, vợ chồng bọn họ cũng đều rất thích hắn.
Nhưng nàng cùng Diệp Viễn tức giận là vì thằng nhóc Diệp Ngôn Tích này cứ thích làm theo ý mình, không những giấu diếm chuyện này với bọn họ, thậm chí còn nói dối, hơn nữa gia cảnh Cố Thừa Vọng lại không tốt, đương nhiên là càng khiến cho vợ chồng Diệp gia có chút thất vọng, cứ coi như là con trai mình muốn tìm đàn ông, thì cũng phải tìm môn đăng hộ đối, nhưng mà giờ con mình cũng đã mang bầu, gạo nấu thành cơm, hai người cũng không thể cầm gậy đánh uyên ương, chỉ cần xác định người nọ đối với con trai mình là thật tâm, bọn họ có thể cân nhắc đồng ý chuyện này.
Biết được mọi chuyện so với mình nghĩ cũng không sai biệt lắm, Lê Ngự Hành cũng yên lòng một chút, " Dì ngài không cần lo lắng, thân thể tiểu Ngôn cháu sẽ để tiểu Hàm chú ý chăm sóc, sẽ không để cho nó có chuyện gì. "
" Được, hai đứa vất vả rồi. " những lời này giống như liều thuốc an thần, Diệp Viễn nhìn như thờ ơ nhưng bên trong chẳng những đã tiếp nhận chuyện Diệp Ngôn Tích mang thai, còn để cho bọn họ chăm sóc tốt cho vị dựng phu này, xem chừng không bao lâu nữa việc vui này có thể thành.
X
" Tiểu Diệp, ăn nhiều thịt một chút, đây là lạp xưởng nhà mình làm. "
" Vâng, cảm ơn bác. " Diệp Ngôn Tích nhìn trong chén mình bị chất đầy thịt, cả người đều vui vẻ, dù sao cũng không có việc gì hạnh phúc hơn là được ăn thịt, hơn nữa người nhà Cố Thừa Vọng sau khi biết cậu mang thai cũng không xem cậu là quái vật, hơn nữa càng thêm cẩn thận chăm sóc.
" Thời tiết nóng như vậy, muốn bố lắp điều hòa ở phòng cho hai đứa không. " Cố ba ba giọng điệu nhẹ nhàng hỏi Cố Thừa Vọng, nhưng đũa trên tay Diệp Ngôn Tích lại thiếu chút nữa rơi xuống.
" Bác, không cần đâu, kỳ thật...... Cũng không phải rất nóng. " Biết Cố ba ba là vì sợ mình nóng quá không quen mới đưa ra ý nghĩ này, nhà bọn họ bao nhiêu năm đều chỉ dùng quạt vượt qua mùa hè, hiện tại Diệp Ngôn Tích không có chỗ đi, chỉ có thể ở lại Cố gia, vốn đã cho mọi người thêm phiền toái, không ngờ tới bác còn vì mình mà suy nghĩ như vậy.
" Quạt mấy ngày trước không phải bị đá hư mất ư, ga giường cũng bị đổ mồ hôi ướt còn nói không nóng. "
Diệp Ngôn Tích không dám nói đây không phải là đổ mồ hôi, mà là sản phẩm buổi tối của bọn họ...... Nhưng do quá xấu hổ nói không nên lời, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
" Vợ, thật sự không cần lắp điều hòa ư? " Buổi tối lúc nằm trên giường, Cố Thừa Vọng lại hỏi một lần, kỳ thật hắn cũng có ý này, chủ yếu là do bây giờ bụng Diệp Ngôn Tích càng lúc càng lớn, có đôi khi một ngày đổ mồ hôi làm ướt vài bộ quần áo, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì, Cố Thừa Vọng đau lòng không thôi.
" Không cần. " Diệp Ngôn Tích lắc đầu, " Bây giờ đang giữa mùa hè nóng là đương nhiên, qua khoảng thời gian này là tốt rồi. Nếu thực sự không chịu được thì quay về ký túc xá. "
Cố Thừa Vọng ôm người vào lòng, " Ngốc, biết là em không nỡ để cho ba anh tiêu tiền. Sao lại cảm thấy để em đi theo anh chịu khổ thế này. "
" Anh mới ngốc. " Diệp Ngôn Tích vỗ lưng Cố Thừa Vọng một cái, cho dù hai người ôm ấp nhau thì càng nóng, nhưng Diệp Ngôn Tích vẫn không muốn buông ra.
Ngày hôm sau thời điểm Cố Thừa Vọng mở to mắt, chỉ thấy đầu giường để một tờ giấy, viết: "I will part with anything for you but you." ( tạm dịch là " Em có thể bỏ qua rất nhiều thứ nhưng anh thì không " đừng mong chờ gì về tiếng Anh của tui vì hồi tui thi được có 3 điểm thui biết hông? Huhu)