Cảnh Nhiếp lớn hơn Mễ Nhiên rất nhiều tuổi, ông ta đã ngoài 50, là người trong giang hồ nhưng làm luật sư chí ít khiến nhiều người không khỏi bất ngờ. Đối với người phụ nữ trước mặt, ông không ra oai hay cao ngạo như những vụ kiện trước đây mà chỉ lặng lẽ cúi gập đầu, giọng đặc lại:
- Rất vui vì sự có mặt của cô hôm nay... trong phiên xét xử của Mã Sở Đằng
Mễ Nhiên lặng lẽ quan sát ông, cô đã nghe Khang Trạch kể về chuyện riêng của vị luật sư Cảnh, cũng ngạc nhiên vì mọi chuyện xảy ra như 1 vòng tròn, tất cả đều liên đới tới nhau. Cả ba người cùng đi trên hành lang, Cảnh Nhiếp tâm sự:
- Chuyện tôi trước đây cô Dụ cũng đã rõ, tôi luôn đau đáu về việc quá khứ của anh trai cùng cái chết oan nghiệt của anh ấy.. tôi từ 1 tên giang hồ mà chuyên tâm đi học luật sư chính là để tìm kiếm cơ hội trả thù cho anh trai mình. Và ngay khoảnh khắc này, nó không chỉ là cơ hội của tôi mà còn là của cô, chúng ta đã phải chờ đợi quá lâu... cô Dụ nghĩ sao?
Mễ Nhiên gật gù, thứ khiến cô chú tâm nghe không chỉ là tâm tình của Cảnh Nhiếp, ông ta rất xúc động mỗi khi nhắc về người anh quá cố của mình, ngoài ra còn là cách ông ta gọi Mễ Nhiên “cô Dụ”. Cảm giác nghe tên họ của Dụ Khang Trạch gán vào mình khiến lòng cô có chút rạo rực, nữ nhân cười nhẹ, lịch sự đáp:
- Tôi thấy việc này tốt, đúng là cơ hội không chỉ cho tôi, cho ngài mà cũng là tất cả những người từng bị Mã Sở Đằng hãm hại
Sau cùng hỏi vài chuyện vặt khác rồi Cảnh Nhiếp ra ghế ngồi chuẩn bị cho tài liệu của mình, còn lại Dụ Khang Trạch và Mễ Nhiên đi lên hành lang ghế tầng trên ngồi. Cô hỏi:
- “ Cô Dụ”.. anh có nghe vị luật sư đấy gọi em thế không?
Dụ Khang Trạch đi bên cạnh, bàn tay từ lúc xuống xe rồi bước vào toà án vẫn nắm chắc tay cô không rời, nhưng hình như hắn nắm hơi chặt, các khớp xương Mễ Nhiên ức nhẹ, ban nãy còn như muốn bóp nát cánh tay nữ nhân. Vì đang nói chuyện với Cảnh Nhiếp nên Mễ Nhiên chỉ đành nén đau, cơ mặt ổn định nhất có thể. Dụ Khang Trạch tiếp tục dắt cô lên tầng, sau cùng hời hợt đáp:
- Có
Mễ Nhiên cười lên thành tiếng, thắc mắc:
- Lạ nhỉ? Sao ngài Cảnh lại gọi thế?
Dụ Khang Trạch quay lại nhìn cô, khuôn mặt vẫn không biểu lộ sắc thái nhưng ánh mắt thì có, ánh mắt hắn cô đã nhìn suốt 3 năm nay, chẳng lẽ không nhận ra nam nhân hay bày tỏ cảm xúc qua ánh mắt mình hay sao. Không hiểu tên ác ma này tức giận chuyện gì, đáp:
- Ngài ấy hỏi em có quan hệ gì với tôi.. tôi không ngần ngại nói em là vợ. Em đồng ý không?
Mễ Nhiên cười lên, cái điệu cười như chế giễu người khác, rất dễ khiến người ta nổi đóa, cô trả lời:
- Em có thể từ chối à? Em có quyền đấy không?
Bàn tay hắn vẫn siết chặt như thế, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Mễ Nhiên đi theo hắn, không rõ tâm tình nam nhân như nào, ban nãy còn ân cần mà bây giờ như đang giận dỗi chuyện gì đấy, nhất là lúc nữ nhân nói chuyện với luật sư Cảnh Nhiếp. Cả hai ngồi yên vị trên ghế, toà án của Thành phố và cũng là trung tâm xét xử những vụ án lớn nên xây cũng uy nghiêm từ ngoài vào trong. Không gian trong phòng khá tĩnh mịch dù cho đông người tập trung trong này, ai cũng chỉ nói nho nhỏ mấy tiếng xì xào. Ngồi trên tầng, từ đây hướng thẳng nhìn xuống bao quát được bên dưới, ánh mắt cô nhìn chung quanh và hiếu kì quan sát một chút. Bên dưới Dụ Khang Trạch không có ý định thả ra nên buộc Mễ Nhiên phảt giựt tay ra, nhìn lên bàn tay mình đỏ au rồi thẳng thừng hỏi:
- Anh làm sao... mới 15 phút trước anh vẫn rất bình thường với em đấy?