Phục Hoa vừa ra khỏi phòng liền vào toilet. Bởi vì quần lót cô ướt đẫm.
Hạng Chấn đang rửa nồi trong phòng bếp, thấy cô không quay đầu lại mà đi thẳng vào toilet, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, cũng tiến vào theo.
"Bà xã, làm sao vậy?"
Phục Hoa vội vàng mở vòi nước rửa tay: "Không sao, em bị, bị hoành thánh làm bỏng tay thôi."
"Để anh xem xem, sao lại không cẩn thận như vậy?" Hạng Chấn bắt lấy tay cô đặt dưới vòi nước rửa một hồi, sau đó cúi đầu nhìn, "Không bị phồng, cứ để vậy một lúc nữa đi."
Phục Hoa chột dạ lợi hại, lung tung gật đầu.
Hạng Chấn thay cô rửa tay, xác định cô không đau nữa mới đóng vòi nước, cúi đầu hôn cổ cô: "Cùng nhau tắm rửa nhé?"
Trái tim Phục Hoa đập dữ dội: "Không, anh tắm trước đi."
"Thẹn à?" Hạng Chấn cười cười, cởi quần áo cô, Phục Hoa giơ tay che lại quần, "Chờ một chút...... Em, em đi lấy quần áo."
"Được."
Phục Hoa trở lại phòng vội vàng thay quần lót, sau đó mới lấy quần áo sạch đi vào phòng tắm. Lúc ra bỗng đụng phải Hạng Huân đang đi rót nước uống, cậu nắm cái cốc đứng ở kia, hầu kết khi uống nước không ngừng lăn lộn.
Đôi mắt Phục Hoa như bị bỏng, chỉ dám nhìn thoáng qua liền cúi đầu đi nhanh vào phòng tắm.
Suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn. Thời điểm bị Hạng Chấn đè trong phòng tắm thao, Phục Hoa duỗi tay che lại miệng, trong đầu nhớ tới lúc Hạng Huân đè mình trên giường điên cuồng làm tình.
Khoái cảm vì thế mà tăng cao, bụng nhỏ cô run run, lại một lần nữa cao trào.
Hạng Chấn bị kẹp đến đỏ mắt, anh chế trụ eo cô, hung hăng cắm mấy chục cái. Hai tay Phục Hoa bám vào tường, trán cũng đặt lên trên, cổ họng phát ra tiếng khóc như tiếng thét chói tai, nước mắt thi nhau lăn xuống: "Ô ô ô, ông xã......"
"Thao, sướng quá......" Hạng Chấn bóp eo cô cắm thêm vài cái, lúc này mới bắn vào trong.
Phục Hoa chân mềm đến không đứng được, Hạng Chấn hôn miệng cô, sau khi giúp cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ cho cô, lúc này mới ôm cô ra ngoài.
Ngày mai Hạng Chấn phải dậy sớm, cho nên vừa nằm xuống liền ngủ rồi. Tuy Phục Hoa lúc này rất mệt, nhưng cô không ngủ được. Một khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Hạng Huân, cậu đem cô nửa đè trên tường, khàn khàn gọi chị dâu.
Đôi mắt thường ngày lạnh nhạt lúc ấy lại phiếm màu tình dục.
Cậu sắc tình liếm núm vú cô, càng lúc càng tăng thêm lực, hô hấp cũng theo đó phun lên da Phục Hoa. Nhìn cô rùng mình phát run, cậu mới hơi hơi ngẩng đầu, mắt phượng thon dài cứ như vậy mà nhìn cô không chớp mắt.
Rõ ràng cậu không mở miệng nói chuyện, nhưng cô giống như nghe được giọng nói Hạng Huân quanh quẩn trong óc.
—— "Chị dâu, buổi tối chị không nên tới phòng em."
—— "Nếu lần sau còn đến."
—— "Em sẽ không thả chị đi."
Ngày hôm sau Phục Hoa rời giường rất sớm. Sau khi làm xong bữa sáng, cô liền trở về nhà ba mẹ giúp bọn họ dọn dẹp vệ sinh, sửa sang lại phòng. Ba cô làm bảo vệ ở cửa tiểu khu, mẹ cô làm bảo mẫu cho nhà người ta, hai người họ giữa trưa mới về ăn bữa cơm.
Cô làm xong cơm liền rời đi, Phục Hoa sợ ba mẹ trở về lại hỏi mãi chuyện vì sao cô chưa có con.
3 giờ chiều Hạng Huân mới tới trường, Phục Hoa không dám trở về, sợ lúc này Hạng Chấn không ở nhà, Hạng Huân lại muốn làm gì đó với cô.
Cô ở bên ngoài hết một buổi trưa, đã hơn 3 giờ, lúc này cô mới đi vào nhà. Khi mở cửa, cô thấy một đôi giày thể thao được đặt trước huyền quan, là giày của Hạng Huân. Giày cậu trước nay đều rất sạch sẽ, nếu có một chút dơ bẩn thì sẽ không mang.
Chỉ là, hôm nay cậu không đeo giày đi.
Cô cầm lên nhìn, không dơ lắm, chỉ hơi hôi. Lúc Phục Hoa muốn đi vào phòng tắm giặt giày cho cậu, bên tai lại nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy Hạng Huân đang từ trong phòng đi ra.
Cậu vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, lông mày bị tóc che mất, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh.
Phục Hoa bất giác lui về sau, giọng nói cũng lắp bắp: "Hạng, Hạng Huân, em, sao em còn chưa đi?"
Hạng Huân nhìn cô, ngũ quan tinh xảo mang theo nhuệ khí không có cách nào che dấu, cậu hơi nâng mi, trong mắt hiện lên một chuỗi ánh sáng nhỏ vụn.