Từ sau khi hai người xác định quan hệ, những lúc ở chung trở nên thân thiết hơn nhiều so với dĩ vãng. Vì thế, vốn vẫn giả bộ nhu thuận Lê Thấm giờ đây đã không hề quan tâm nữa, cứ có cơ hội liền chui vào lòng Mộc Tử Ảnh.
“Tử Ảnh sư phụ, chàng giảng bài cho ta đi, ta đang nghe đây.” Lê Thấm ôm lấy thắt lưng hắn, đầu cọ cọ vào lòng hắn, mừng rỡ cười to.
Mộc Tử Ảnh ngầm đồng ý tùy nàng một tấc lại một thước lấn tới, một tay hắn đặt trên bả vai nàng, một tay lật kinh thư trên bàn, không nhanh không chậm đọc.
Mới đọc được vài câu, Lê Thấm liền phiền muộn rầm rì, ở trong lòng hắn dịch đến dịch đi.
“Làm sao vậy?” Mộc Tử Ảnh ngừng lại, cúi đầu nhìn nàng. Tiểu nha đầu trong lòng rõ ràng là bộ dáng không kiên nhẫn lắm rồi.
“Thật buồn tẻ, ta không muốn nghe cái này.” Lê Thấm than thở, giống như mèo con hua hua móng vuốt, sau đó ở trong ngực hắn bất mãn cào vài cái.
“Trước kia không phải đều ngày ngày cho nàng xem kinh thư sao, nay ta đã tự mình đọc cho nàng, mà ngược lại còn thấy buồn tẻ ư?” Mộc Tử Ảnh cảm thấy tiểu nha đầu trong lòng là cố tình gây sự.
“Ta mặc kệ, ta không muốn nghe nữa, trước kia đó là…đó là cố nhịn, nay ta đã là thê tử của chàng rồi, mới không cần tiếp tục nhịn nữa.” Lê Thấm yêu kiều hừ một tiếng, nghiêng người, ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái hơn, bất động giả chết.
Mộc Tử Ảnh bất đắc dĩ cười cười, nâng tay nhéo nhéo hai má phấn nộn của nàng, “Thấm Nhi, đừng nói với ta, nàng ngay từ đầu đã không muốn học mấy thứ gọi là đạo tu thân dưỡng tính. Tiểu nha đầu nàng suy nghĩ sâu xa, là suy tính cái gì, hửm?” Câu hỏi mang hàm ý trêu chọc mười phần, âm điệu giương cao lên thật đáng ghét.
Lê Thấm đương nhiên không thể nói cho hắn sự thật, chỉ có thể ha ha mỉm cười, trả lời: “Ta nào dám đối với Tử Ảnh sư phụ ngài suy tính sâu xa. Lúc trước muốn tu thân dưỡng tính là thật sự, nhưng mà càng ở cùng với Tử Ảnh sư phụ lâu, trong lòng càng khó tránh khỏi chút suy tính sâu xa. Về phần suy
tính sâu xa này là cái gì, ta không tin Tử Ảnh sư phụ chàng không biết.”
Mộc Tử Ảnh véo mạnh lên sau gáy nàng, nghe thấy tiếng nàng thở mạnh vì đau thì tâm tình càng tốt hơn: “Một người bị nàng ăn đến xương cốt cũng không còn, lại không hiểu được suy tính sâu xa của nàng, vậy cái danh quốc sư này của ta cũng quá oan uổng rồi.”
“Vô lại, rõ ràng là chàng ăn ta.” Lê Thấm chu miệng cãi lại, sau đó che miệng vụng trộm cười, ngọt ngào đến cực điểm. Sau đó lại lâm vào suy nghĩ, trong lòng vẫn lo lắng như cũ, túm lấy vạt áo Mộc Tử Ảnh, ngón tay mân mê vạt áo.
Tựa như phát giác nỗi bất an của nàng, Mộc Tử Ảnh xoa xoa đầu nhỏ của nàng, giọng nói dịu dàng, “Lại sao nữa?”
“Tử Ảnh sư phụ, có phải chàng vì chuyện lần đó nên mới bất đắc dĩ tiếp nhận ta, kỳ thật trong lòng chàng đối với ta cũng không có nửa phần tình yêu nam nữ?” Bàn tay Lê Thấm nắm chặt vạt áo, nàng chăm chú quan sát phản ứng của hắn.
Thấy hắn trầm mặc thật lâu, trong lòng chợt cảm thấy uể oải, bất lực nói: “Nếu chàng xuất phát từ áy náy mới đồng ý việc này, vậy ngày sau chúng ta cứ tương kính như tân cũng được, đợi cho…đợi đến khi thời cơ chín mùi, chúng ta cùng cách được không? Từ đó về sau, chàng sẽ không còn chịu nửa phần trói buộc nữa?” (Cùng cách = Li hôn)
Lê Thấm chợt thấy cả người phát lạnh. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt rét lạnh của người nọ, bàn tay ôm bả vài nàng cũng không thu lại, mà lực nắm càng ngày càng lớn, ngay cả xương cốt cũng như sắp vỡ vụn.
Lê Thấm khẽ nhíu mày, tìm bàn tay hắn nắm lấy, ngay lập tức nàng cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của hắn.
Mộc Tử Ảnh đột nhiên hoàn hồn, nới lỏng lực trên tay, nhè nhẹ giữ lấy nàng, trong mắt chợt có ảo não thoáng qua, “Đau?”
Lê Thấm lắc đầu, ủy khuất ôm chặt thắt lưng hắn, ngửa đầu nhìn lên thật đáng thương, “Mới vừa rồi rõ ràng là nửa ngày chàng không có đáp lại, ta cho rằng chàng không muốn tiếp nhận ta, ta cho rằng chàng áy náy. Ngày đó ta uy hiếp chàng, lấy hai chữ trách nhiệm nặng nề ra uy hiếp chàng, nếu chàng thực sự vì trách nhiệm nên mới đối tốt với ta, vậy thì ta không cần.” Đôi mắt Lê Thấm đỏ hoe.
“Nói bậy bạ gì thế? Nàng cho là một chút kỹ xảo này của nàng có thể giấu được ta sao?” Mộc Tử Ảnh có chút tức giận, “Vừa rồi là ta đang suy nghĩ nên trả lời nàng thế nào, vậy mà nàng suy nghĩ miên man đi đâu vậy?”
Lê Thấm sửng sốt, “Chàng nói cái gì? Tử Ảnh sư phụ, ý của chàng là, chàng… chàng đã sớm phát hiện ra tâm tư của ta?”
“Bằng không, nàng bây giờ ở trước mặt ta cố tình gây sự, ta còn có thể mặc kệ mà ôm ấp nàng sao?” Ánh mắt Mộc Tử Ảnh đảo qua động tác bá đạo của nàng, dẫn ánh mắt nàng cùng nhìn xem, cười như không cười.
Lê Thấm nhìn chính mình đang ôm chặt hắn không buông, giống như dây leo cuốn người, cảm thấy thực vui vẻ, miệng nhỏ thầm thì: “Ta đây không phải vì sợ Tử Ảnh sư phụ câu nệ thế tục mà cự tuyệt ta sao?”
Mộc Tử Ảnh yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, lại nhéo nhéo hai má bầu bĩnh, cười khẽ vài tiếng, “Thấm Nhi đáng yêu như vậy, ai mà chẳng yêu. Chỉ có điều ta ban đầu không tiếp xúc qua với nữ nhân, cũng không hiểu được cảm xúc của mình có giống với tình cảm yêu thích mà nàng nói không.” Nói đến đây, trong mắt Mộc Tử Ảnh hiếm khi nào xuất hiện vẻ ngây thơ mờ mịt cùng đắn đo suy nghĩ.
Trong lòng Lê Thấm mừng rỡ, thì ra Mộc Tử Ảnh trước kia chưa từng tiếp xúc với nữ nhân khác! Như vậy thì thấy, để nảy sinh tình cảm với nàng đã là không dễ, về sau chỉ cần từ từ làm cho tầm mắt hắn chỉ có nàng, làm cho hắn càng ngày càng thích nàng, cuối cùng sẽ là không nàng thì không thể!
Tuy nàng đã sớm hạ quyết tâm bắt được người này nhưng không ngờ tới một lần bị người tính kế lại thôi thúc quá trình này, lập tức kéo gần khoảng cách hai người lại, bằng không nếu cứ như khi trước, không biết đến bao giờ mới có thể khiến biểu tình lãnh lẽo của Mộc Tử Ảnh hâm nóng được.
Lê Thấm vui vẻ ở trong lòng hắn ngọ nguậy, Mộc Tử Ảnh bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng nàng, “Không ngờ tới Thấm Nhi là một người hiếu động như thế, nếu nàng còn ở trong lòng ta lộn xộn, ta sẽ không ôm nàng nữa.”
Lê Thấm nghe xong lời này, lập ức giả bộ nhu thuận, cười hì hì hỏi: “Tử Ảnh sư phụ, ta không muốn nghe chàng giảng kinh nữa, chàng đánh đàn cho ta được không?”
Mộc Tử Ảnh khẽ hừ một tiếng, “Ta không phải người không phân biệt được công tư. Nên làm gì thì phải làm cái ấy, nếu không muốn nghe ta đọc, vậy tự nàng đọc đi.”
Lê Thấm ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của hắn làm nũng. Hai mắt Mộc Tử Ảnh khẽ nhắm lại che đi cảm xúc bản thân bên trong, thản nhiên nói một câu, “Khóc lóc om sòm cũng vô dụng, ngoan ngoãn học tập nội dung trong kinh thư đi.”
Lê Thấm bị áp bức mà nhặt lên kinh thư trên bàn, tựa vào lòng hắn, chậm chạp đọc từng chữ, âm điệu kéo dài thật dài.
Mộc Tử Ảnh vừa buồn cười vừa tức giận, nghĩ ngợi một lát vẫn quyết định nên khen nàng: “Thế này mới ngoan.”
“Tử Ảnh sư phụ, ta không hiểu mấy lời này.” Lê Thấm chỉ vào một hàng chữ trong kinh thư.
Mộc Tử Ảnh không biết nghĩ đến cái gì, hơi nhướn mi, bắt đầu giải thích câu khó hiểu sau đó nghiêm túc dặn dò: “Về sau không cần gọi ta là sư phụ nữa, trực tiếp gọi tên tự của ta đi.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Lê Thấm mấp máy vài cái, “Tử… Tử Ảnh?”
Mộc Tử Ảnh vừa lòng nở nụ cười.
“Thấm Nhi, mấy ngày nữa nàng không cần đến chỗ ta, ngày đó ta có việc phải ra khỏi cung, nàng không cần biết.”
“Phụ hoàng cho phép chàng rời cung sao?” Lê Thấm tò mò.
“…Ừm.” Mộc Tử Ảnh thấp giọng đáp, trong mắt ẩn hiện lạnh lẽo nhưng Lê Thấm không hề phát hiện.
Sau khi từ chỗ Tiết Hoàng hậu thăm dò tin tức, Lê Thấm mới hiểu được hắn nói muốn ra cung là vì làm chuyện gì. Lê Thấm tức giận chạy đi tìm hắn.
Triệu Ly vừa thấy tư thế của công chúa, hắn liếc mắt hỏi ý chủ nhân nhà mình, thấy chủ nhân gật đầu liền vút một tiếng bỏ chạy, chừa lại hai người ở đó.
“Đây là sao, bộ dáng đùng đùng nổi giận, muốn ăn ta mà không được?” Mộc Tử Ảnh cười hỏi, tay vươn lên hướng đến đầu nàng, lại bị nàng hất đẩy ra, trừng mắt nhìn hắn.
“Trong cung ai ai cũng biết, vì sao lại không nói cho ta?” Hai mắt Lê Thấm hồng hồng theo dõi hắn, người trước mặt giống như tội phạm phạm phải tội ác tày trời, cần chém trăm ngàn nhát.
Mộc Tử Ảnh hiểu nàng nói đến chuyện gì, vươn tay ra kéo nàng vào lòng, thở dài: “Ta còn tưởng chuyện gì khiến nàng ủy khuất như vậy, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ thôi.”
“Chàng muốn đi Tường Vân tự giảng kinh luận đạo, việc quan trọng thế này cũng không nói cho ta biết, chàng thực quá đáng. Trong cung có bao nhiêu người biết được tin tức, vậy mà ai ai cũng cố
tình giấu ta, chẳng lẽ ta không được quyền ủy khuất sao?” Lê Thấm hấp hấp cái mũi, lên án.
Mộc Tử ẢNh vỗ vỗ lưng nàng dở khóc dở cười, “Thấm Nhi, nàng không đâu lại cố tình gây sự. Lần này đến Tường Vân tự giảng đạo vốn là do hoàng thượng an bài. Nàng cũng biết hàng năm ta chỉ đến Tường Vân tự một lần, nhưng phụ hoàng nàng cảm thấy năm nay mưa thuận gió hòa, muốn
truyền kinh phổ độ cho nên mới lệnh ta đến thêm một lần. Nàng và ta ngày ngày ở cùng một chỗ, ta giảng kinh nàng nghe còn thiếu sao? Theo ý ta, đến Tường Vân tự giảng kinh thật sự không cần nhắc tới với nàng.”
Trong lòng Lê Thấm lập tức thoải mái. Nói cũng đúng, Mộc Tử ẢNh ngày ngày đều giảng kinh cho nàng, nào có người nào được đãi ngộ như thế. Chẳng qua chỉ là rời đi một chút, như vậy cũng không thể coi là chuyện lớn gì.
“Được rồi, việc này là tại ta suy nghĩ linh tinh, ta sẽ không giận chàng đâu.” Lê Thấm tươi tắn đáp.
Mộc Tử Ảnh mỉm cười nhéo má nàng, “Sau này sẽ không giấu nàng việc gì nữa?”
Thấy nàng mặt đỏ tai hồng gật đầu, lực trên bàn tay Mộc Tử Ảnh lại lớn hơn vài phần, nhưng vẫn khống chế để không khiến nàng đau, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhéo đến hồng nhuận.
“Việc này rất nhàm chán, Thấm Nhi cứ ngoan ngoãn ở trong cung, vạn lần không được náo loạn ra ngoài, hiểu không?”
Lê Thấm ngượng ngùng nghe hắn dặn nhưng nàng khó hiểu nhìn hắn, “Tử Ảnh, vì sao chàng không muốn ta đi. Ta đã nói với mẫu hậu, lần này ta có thể rời cung chơi đùa. Chàng hiếm khi nào có một lần ra ngoài giảng kinh luận đạo, tuy lần trước đã xem qua nhưng lúc này ta cũng không muốn bỏ qua.”
Bàn tay Mộc Tử Ảnh cứng đờ, vuốt ve mặt nàng, “Có gì tốt mà xem, giống như bình thường thôi, dù sao lần giảng kinh này cũng không có nhiều dân chúng được biết.”
“Nếu vậy ta càng muốn đi, ta muốn cổ vũ cho chàng, Tử Ảnh!” Lê Thấm cười đến hai mắt híp lại thành một đường.
“Thấm Nhi, ta không muốn nàng đi, lời nói của ta nàng cũng không nghe sao?” Thanh âm Mộc Tử ẢNh bỗng nhiên trầm xuống.
Lê Thấm rối rắm nhíu mày, đối với hành động của Mộc Tử ẢNh thật sự khó hiểu. Thôi thôi, Mộc Tử Ảnh đã nói không cho nàng đi ắt hắn cũng có lí do của mình.
“Ta sẽ không đến nữa, chàng đừng giận.” Đôi mắt Lê Thấm ươn ướt mở to nhìn hắn.
Mộc Tử ẢNh yên lòng, lại sinh ra chút thương tiếc, xoa đầu nàng nói: “Đây mới là Thấm Nhi ngoan của ta. Tuy rằng không để nàng đi nhưng nếu nàng thích cái gì, ta có thể thuận đường mang về cho nàng.”
Lê Thấm lập tức vui vẻ trở lại, “Thật sao? Vậy ta muốn mấy món đồ chơi bằng tượng đất, hai cái, phân biệt tạo thành hình dáng ta và chàng.”