Mô-za-a ở siêu thị nhanh chóng tìm được những thứ mình cần, sau đó nhanh chóng tính tiền, lại nhanh chóng chạy về.
Hắn không dám tưởng tượng đến bộ dáng đang đứng đợi của KO, KO luôn luôn không thích chỗ đông người, cũng rất ít người có tư cách làm cho hắn chờ. Cho nên đương Mô-za-a nhìn đến KO còn đang đậu xe ở ven đường thời điểm, hắn cơ hồ theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên.
Đương Mô-za-a ôm một đống bao đồ cùng kèm theo một nụ cười sáng lạn trên môi xuất hiện ở trước mặt KO thời điểm, KO không khỏi ngẩn ra một chút.
Mô-za-a vừa mới chạy thực gấp, còn tại thở dốc, trên tóc còn dính một chút mưa, có chút ướt sũng. Hắn quẫn bách nói: “Thực xin lỗi, cậu đợi lâu không?”
KO dời tầm mắt, cúi đầu nói: “Không có.”
“Lên xe.” Hắn nói.
Mô-za-a ôm bao to vừa mới mua sắm ở trước ngực, sau đó lại bắt đầu ngẩn người.
“Có tất yếu mua nhiều như vậy không?” KO đột nhiên mở miệng.
“A?” Sửng sốt một chút, mới phát giác là KO đang hỏi mình, Mô-za-a phục hồi tinh thần lại, nhìn một bao to ở trong lòng nói: “Bởi vì đồ ăn trong nhà vừa hết. . . . . .”
KO rất nhỏ nhíu mày: “Cậu đều ăn những thứ này?”
“Ân.”
KO cúi đầu, lại không nói gì nữa.
Xe một đường thẳng tắp chạy đi, rốt cuộc tới nơi mà Mô-za-a đang ở. KO đem xe chậm rãi dừng lại. Mô-za-a ôm một bao to đồ vật, có chút xấu hổ mở miệng: “Cám ơn. . . . . .”
Mô-za-a mở cửa xe, ngoài xe mưa phùn làm cho hắn cảm thấy mát mẻ, hắn quay đầu lại hướng KO nhỏ giọng nói một tiếng: “Tái kiến.” Sau khi nói xong hắn lập tức cảm giác một trận mạc danh kỳ diệu, liền xoay giống như chạy trốn vào cửa.
Chiếc xe màu đen ở trong mưa lặng im trong chốc lát, KO ngồi ở trong xe trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu, xe chậm rãi nổ máy, sau đó ở trong mưa rời đi.