【 âm thanh báo trước, này thiên nói về cuộc sống của bọn họ khi ở cùng một chỗ về sau. . . Khụ. . . . . . Vô nghĩa không nói, phóng văn. 】
Nói năm mới mùng một ngày đó, Mô-za-a mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhận được một chiếc điện thoại.
“. . . . . . Uy?” Mới sáng sớm, ai biến thái như vậy nhiễu người Thanh Mộng. . . . . .
——”Nhĩ hảo, nơi này là trung tâm mát xa ngoan ngoãn méo mó, khác phái mát xa thỉnh ấn số 1, đặc thù phục vụ thỉnh ấn số 2. . . . . .”
Mô-za-a bị giọng nữ trong điện thoại truyền ra làm cho lôi tới rồi, “Ba!” Khép lại di động.
Dựa vào, khai cái gì vui đùa! Năm mới mùng một liền hoa đào cuồn cuộn, vẫn là lạn hoa đào! >o<
Hắn đem di động để tại một bên vừa muốn tiếp tục ngủ thì, tiếng chuông lại vang lên.
“Lão tử không có tiền hưởng thụ đặc thù phục vụ, ngươi mẹ nó lại đến phiền ta cẩn thận ta đi kiện!” Mô-za-a cầm lấy di động liền rống lên một tiếng.
“. . . . . . Đặc thù phục vụ?” Điện thoại truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“>o . . . . . . . . . . . . . . . . . .
KO nói: “Cho cậu ba phút.”
“Làm làm làm để làm chi?”
“Rời giường, mặc quần áo, tới cửa.”
Khai cái gì vui đùa a! Mô-za-a một bên lung tung nắm lấy một bộ quần áo mặc vào, một bên mang dép lê chạy đến tủ lạnh xem đồ ăn còn lại tối hôm qua.
Đều là đồ ăn được nấu chín, đầy mỡ trông rất ghê. . . . . . Hắn có điểm buồn nôn đóng cửa tủ lạnh lại, may mắn trên bàn còn có một gói bánh quy.
Vội vã cọ rửa xong, người nào đó răng rắc răng rắc cắn bánh quy lại vội vã đi xuống lầu.
Năm giây, bốn giây. . . . . .
Một tay cầm bánh quy ăn một tay mở cửa, liền nhìn đến một thân ảnh thon dài đã đứng ở cửa.
Nhìn lướt qua di động thời gian, người nọ khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Trễ ba giây.”
Nam sinh thở phì phò chạy đến trước mặt hắn, một phen đoạt lấy di động, cũng không thèm nhìn tới, già mồm át lẽ phải nói: “Là di động của cậu thời gian không đúng! >o<”
Con ngươi đen yên lặng nhìn hắn từ trên xuống dưới, tóc hỗn độn, khuôn mặt thở hổn hển, T sơ mi quần bò, còn có. . . . . .
“Uy. . . . . . Cậu xem đủ chưa! Có cái gì đẹp đâu! ! >o<” nam sinh bị nhìn đến cả người không được tự nhiên, xấu hổ kêu lên.
Đối phương con ngươi đen xẹt qua một tia hư hư thực thực trêu tức ý cười. Nam sinh nghi hoặc theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, thì thấy. . . . . . Chính mình trên chân dép lê. . . . . .
“Chim cánh cụt?” Khóe miệng hé ra độ cung rõ ràng: “Cậu giống như rất thích loại động vật này.”
. . . . . .
. . . . . .
“Câm miệng! >o<”
Người nào đó mang dép lê DADADA rối loạn chạy lên lầu, sau đó lại rối loạn chạy xuống.
“Đúng rồi, chúng ta đi đâu?” Thở phì phò ở trước mặt đối phương dừng lại cước bộ, nam sinh lúc này mới nhớ tới hỏi.
KO cầm chìa khoá xe, cúi đầu nói: “Đi thôi.”
Năm mới mùng một trên ngã tư đường thực náo nhiệt, hai bên đường treo đầy lồng đèn màu sắc rực rỡ, nơi nơi là đền là tiếng người huyên náo ồn ào.
Mô-za-a xuống xe, lập tức bị một đôi tình nhân đẩy sang một bên, hắn cắn răng chen chúc, một bên quay đầu lại nhìn xem KO còn ở không. Một bàn tay ổn định bắt được hắn, đem hắn kéo đến chính mình bên người.
“KO!” Mô-za-a nhìn thấy người kéo hắn, thói quen quay lại cầm lấy tay đối phương, cau mày oán niệm: “Ta dựa vào, cậu như thế nào chở tớ đến đây, cậu không phải không thích nơi náo nhiệt. . . . . .”
Trong ấn tượng KO hẳn là không quá thích chỗ này. . . . . . Ồn ào náo động o(╯□╰)o, như thế nào lại dẫn hắn đến chỗ này?
. . . . . .
KO cầm lấy tay hắn, ở trong đám đông vẫn như trước bình tĩnh, liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Cậu không phải nói muốn đến đây sao?”
Người nào đó nhớ lại sát sát sát quay về hôm giáng sinh ——
Lễ Giáng Sinh buổi tối, đầy đường treo đầy chữ Merry Christmas cùng với tiếng nhạc giáng sinh khắp nơi.
“—— Vì cái gì chúng ta lễ Giáng Sinh còn muốn tăng ca a a a a a! ? >o< thương thiên a! Đây là cái gì xã hội! ?” Đi ra của lớn công ty, người nào đó ma xát hai tay nhịn không được oán niệm: “Lão Tam thật sự rất vô lương tâm >o<, nhất định sẽ có báo ứng ! !”
Nam nhân mặc một thân quần áo đen nhìn hắn, trước sau như một mặt vô biểu tình, chính là vươn tay qua cầm lấy đôi tay lạnh như băng của nam sinh.
Lên xe về sau, nhìn thấy ngoài cửa sổ cảnh tượng nhiệt náo, nghe loáng thoáng truyền đến ca khúc, nam sinh không cam lòng đối với người bên cạnh oán niệm: “KO, chờ thêm năm mới thời điểm, chúng ta nhất định phải hảo hảo đi ra ngoài ngoạn một hồi! ——>o< cho dù là thiên hoàng lão tử bảo ta tăng ca lão tử cũng không phụng bồi!”
“Ngoạn?” Đang ở lái xe người nào đó giương mắt nhìn: “Nghĩ muốn như thế nào ngoạn?”
“Đi trên đường cái, cậu cảm thấy thế nào?” Người nào đó hưng phấn mà đề nghị, nửa thật nửa giả.
“. . . . . .”
Nhớ lại đoạn chiếu phim sau, Mô-za-a trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh…