Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, một bóng đen nhanh như chớp nhảy lên lưng ngựa, cầm dây cương ghì mạnh, đồng thời liều mạng kẹp chặc bụng ngựa, nắm lấy lông bờm, con ngựa điên hí dài một tiếng, nhất thời bị khống chế!
Chu Gia và Nguyệt Minh bị Tiểu Ngọc đẩy nên lảo đảo đụng vào tường, vừa quay đầu thì thấy Tiểu Ngọc vẫn còn ở giữa đường, may là ngựa điên tạm thời bị người khống chế. Bọn họ vội vàng xông ra kéo Tiểu Ngọc tới cạnh mình, cách xa con ngựa điên kia.
Ngựa điên hai chân sau đứng yên tại chỗ, hai chân trước giơ lên đạp loạn xạ trong không khí, lỗ mũi thở phì phì, liều mạng muốn hất kỵ sĩ trên lưng mình xuống.
Kỵ sĩ kia sức mạnh kinh người, thuật cỡi ngựa cũng rất giỏi, bất luận con ngựa vùng vẫy thế nào, cũng không cách nào hất hắn xuống ngựa, ngược lại bị hắn kiềm chế những điểm yếu. Dần dần, hơi thở con ngựa điên cũng ổn định lại, chân trước chạm đất, sau đó nâng chân sau đạp lung tung một hồi, dần dần không điên khùng náo loạn nữa.
Ngựa điên đã bị thuần phục!
Dám người vây xem trên đường vỗ tay như sấm, rối rít khen ngợi vị kỵ sĩ anh dũng này. Kỵ sĩ kia nhảy xuống ngựa, mọi người mới thấy rõ diện mạo của hắn, hẳn là một thanh niên mày kiếm mắt sáng, đôi môi mím chặc, dáng người cao lớn, cả người tựa như một thanh kiếm báu vừa được rèn giũa, có một loại nhuệ khí vô hình.
Cho đến lúc này mới có một toán người mặc quần áo binh sĩ vội vàng chạy tới, xem ra bọn họ cũng là đuổi theo ngựa điên mà tới, thanh niên áo đen nhìn về phía những người kia, cau mày, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Người cầm đầu toán lính thấy thanh niên áo đen khí độ hơn người, dù sao đây là nơi quyền quý dưới chân thiên tử tụ tập, không biết thanh niên này lai lịch gì, cũng không dám rề rà, chắp tay trả lời: "Chúng tôi là dịch trạm chuyển ngựa, ai ngờ nửa đường con ngựa này bị xe của người đi đường đụng phải, liền nổi điên, kéo thế nào cũng không được. . . . . ."
"Hồ đồ!" Thanh niên áo đen khẽ quát một tiếng, "Các ngươi xem con ngựa này đụng ngã bao nhiêu gian hàng? Còn may chưa gây ra án mạng, nếu không phải ta tình cờ đi ngang qua, còn không biết nó sẽ chạy tới đâu. Mã phu (người đánh xe) đâu?"
"Ta. . . . . . Ta chính là mã phu." Một người lính khác ấp úng đi tới. Thanh niên áo đen trừng mắt liếc gã một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ đem dây cương trong tay giao cho gã: “Giữ chắc! Đừng để lại xảy ra chuyện gì." Thanh niên áo đen có khí thế không giận mà uy, toán binh lính khúm núm vâng dạ, đem ngựa dắt đi.
Thanh niên áo đen đi tới trước mặt bọn người Tiểu Ngọc, hỏi: "Các ngươi không có bị thương chứ?"
Tiểu Ngọc vừa hồi hồn, nhưng còn bị khiếp sợ nên phản ứng chậm, nhìn chằm chằm thanh niên áo đen một hồi mới giật mình nói: "Gì cơ, là ngươi?"
Cũng ngay lúc đó, Chu Gia cũng lên tiếng: "Thì Quý Phong!"
Thanh niên áo đen kia chính là Thì Quý Phong của Bạch Vân thư quán. Hắn cũng nhận ra Tiểu Ngọc chính là vị tiểu nương tử chữa thương cho hắn, nhưng đối với Chu Gia hắn lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Thì Quý Phong nhìn thoáng qua Chu Gia một lúc, hỏi: "Ngươi quen biết ta?"
"Ta là học sinh của Trúc Lâm thư quán, lần trước ngươi đã tới thư quán chúng ta đá xúc cúc." Chu Gia nói. Tiểu Ngọc nhớ tới lần trước gặp Thì Quý Phong là ở bên ngoài Trúc Lâm thư quán, chẳng lẽ bị thương là do đá cầu? Rất có thể.
Thì Quý Phong khẽ mỉm cười: "Ta lại không biết, Trúc Lâm thư quán thì ra còn nhận nữ sinh." Mặt của hắn bình thường lạnh như băng tuyết vĩnh cửu, nhưng nụ cười này làm những đường nét cứng rắn nhu hòa hơn rất nhiều, lộ ra vẻ tuấn lãng.
Tiểu Ngọc nghi ngờ nói: "Cái gì nữ sinh? A!" Nàng quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng Chu Gia, nhất thời kêu lên.
Bởi vì bị Tiểu Ngọc đẩy đụng vào tường, sau lại xông ra cứu người, y phục của Chu Gia đã xốc xếch lắm rồi, khăn trùm trên đầu cũng rớt xuống, một mái tóc đen tuyền như thác nước choàng khắp vai, mắt mũi như tranh vẽ, chính là một tiểu mỹ nhân không hơn không kém!
Chu Gia cũng mới phát hiện tình cảnh khốn khó của mình, mặt đỏ đến mang tai, vội vàng túm tóc định búi lại. Thì Quý Phong nhìn thấy Tiểu Ngọc cũng ăn mặc không chỉnh tề, đề nghị: "Nhà ta ở ngay trong hẻm này, hai vị cô nương hay là tới hàn xá chỉnh trang lại?"
Tiểu Ngọc và Chu Gia liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.
Tiểu Ngọc đi theo Thì Quý Phong quẹo vào trong hẻm, thầm nghĩ người này thoạt nhìn lạnh lùng, không nghĩ tới còn tỉ mỉ như vậy, không giống bề ngoài khó gần của hắn. Nàng không biết Thì Quý Phong bình thường không nhất định sẽ chu đáo như vậy, đối với nàng. . . . . . Coi như là có chút đặc biệt.
Chưa đi được hai bước, Thì Quý Phong đã nói: "Đây chính là hàn xá, các vị mời vào."
Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở to như chuông đồng, mèn ơi, biệt thự kìa!
Mới đầu Thì Quý Phong nói nhà mình ở trong hẻm, nàng còn tưởng lầm là nhà nhỏ trong ngõ hẻm, không nghĩ tới, tòa nhà trong hẻm này tất cả đều là nhà của hắn. Hai bên cửa có tượng sư tử đá to lớn như thật, bên trên có treo một tấm biên, viết hai chữ rồng bay phượng múa "Thì phủ".
"Mời vào." Thì Quý Phong mời bọn họ vào cửa, vừa bước vào đại môn, thì có mấy gia đinh ra đón, gọi "Thiếu gia". Thì Quý Phong sai bảo mấy gia đinh: "Nhờ dì Thuận mang hai vị cô nương này tới nhà sau, gọi mấy nha hoàn giúp các nàng rửa mặt chải đầu. Đúng rồi, y phục của họ cũng bẩn rồi, ngươi nói dì Hoa ra ngoài mua hai bộ y phục. Nhanh đi!"
Tiểu Ngọc và Chu Gia ngơ ngác nghe người ta định đoạt, ngay cả Nguyệt Minh cũng được những người hầu nhỏ tuổi dẫn vào phòng nghỉ, để tiểu nha hoàn lấy bánh kẹo điểm tâm cho bé ăn.
Hai người Tiểu Ngọc theo bà quản gia mặt mũi phúc hậu tên là dì Thuận đi tới nhà sau chỉnh trang. Lần trước lúc bán nhà tổ Tống gia đến Lâm An mua nhà, Tiểu Ngọc đi theo Tống Tiềm dạo khắp khu dân cư ở trung tâm thành Lâm An, đối với giá nhà ở Lâm An cũng có chút hiểu biết. Nhà nhỏ Tống gia đã tiêu tốn hết mấy trăm quan tiền bán nhà tổ, còn phải bán luôn mười mẫu ruộng mới gom đủ tiền nhà, nhưng nhà cửa của Thì Quý Phong lớn hơn mười lần nhà nhỏ Tống gia nữa, phòng ốc nhiều không đếm xuể, phải cần bao nhiêu tiền chứ? Tiểu Ngọc thầm tính toán, có lẽ phải hớn năm ngàn quan tiền mới mua nổi toàn nhà này. Nghe những hạ nhân kia gọi Thì Quý Phong là "Thiếu gia", lại thấy hắn có tướng phú quý, chẳng lẽ đây chính là "Phú nhị đại" ở cổ đại trong truyền thuyết? (phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai)
Tiểu Ngọc và Chu Gia được mời vào hai gian phòng riêng để rửa mặt, dì Thuận sai hai nha hoàn tới phục vụ các nàng, Tiểu Ngọc nhất thời không quen được người ta hầu hạ. Ở Tống gia tuy nói có Huệ nương giúp đỡ nhưng Tiểu Ngọc thường nhờ chị giúp làm việc nhà, chứ không phải để chị hầu hạ bên mình, bây giờ lại có hai nha hoàn giúp mình chải đầu thay quần áo, cảm giác kia khỏi nói cũng biết có bao nhiêu mất tự nhiên. Tiểu Ngọc không thể làm gì khác hơn là tự nhủ, nhập gia tùy tục, ta cũng nên hưởng thụ một chút cuộc sống phú quý thời cổ đại mới được.
"Được rồi, tiểu nương tử ngươi xem có đẹp không?" Hai nha hoàn cười khanh khách, kéo Tiểu Ngọc đến trước gương đồng lớn trong phòng cho nàng soi gương. Tiểu Ngọc thấy mình trong gương một thân hoa phục, bên ngoài khoác áo ngắn tay hồng đào thêu trăm con bướm, bên trong mặc áo lụa trắng như tuyết và váy dài màu vàng nhạt, vô cùng bắt mắt. Tóc búi một kiểu đơn giản, còn cắm một cây trâm ngọc bích, đơn giản nhưng xinh đẹp, Tiểu Ngọc thầm than, người đẹp vì lụa mà, mặc quần áo đẹp nhìn mình cũng đẹp ra mấy phần, ‘ba phần thùy mị bảy phần ăn mặc’ lời này quả không sai.
Tiểu Ngọc được đám nha hoàn hầu hạ bước ra khỏi phòng, vừa lúc Chu Gia kế bên cũng thay xong y phục đi ra, Tiểu Ngọc vừa nhìn bộ dáng Chu Gia, trong lòng thầm than thở: "Oa, mỹ nữ kìa!"
Chu Gia ngược lại ngượng ngùng, nói với Tiểu Ngọc: "Tống gia nương tử, ngươi đừng nhìn ta như vậy . . . . ."
Tế Thế đường là y quán lớn nhất của thành Lâm An, đồng thời, nó cũng là nơi cung ứng dược liệu có có thực lực nhất Lâm An. Thành tựu của Tế Thế đường không phải một ngày một bữa, nó giống như Thanh Tâm đường, cũng trải qua mấy đời mới trụ vững ở thành Lâm An. Nhưng không giống với người của Thích gia, Bàng Nhất Hưng ông chủ Tế Thế đường là người giỏi về kinh doanh, Tế Thế đường cũng là đến đời của lão mới nhảy vọt đứng đầu y giới Lâm An.
Bàng Nhất Hưng tuổi đã hơn bốn mươi, nhà có một vợ hai thị thiếp, ba con trai một con gái. Người quen lão đều biết lão là một người nham hiểm, lão có thể trước mặt ngươi xưng huynh gọi đệ, xoay người lại thì có thể cháy nhà hôi của, bỏ đá xuống giếng. Lão chính là người không từ thủ đoạn nào diệt trừ không ít người tranh giành việc buôn bán y quán, trong y giới Lâm An, ai cũng biết Bàng Nhất Hưng là một nhân vật không dễ chọc.
Giờ này Bàng Nhất Hưng đang ngồi trong đại sảnh tráng lệ của lão, nghiên cứu tờ giấy trên tay, sắc mặt âm trầm giống như mây đen giăng đầy.
Bàng Vinh quản gia Bàng phủ vội vã khom lưng chạy vào đại sảnh, gọi một tiếng: "Lão gia!"
Bàng Nhất Hưng cũng không thèm nhướng mày, không nhịn được nói: "Có chuyện nói mau!"
"Lão gia, sáng sớm hôm nay, cửa lớn của Thanh Tâm đường bị mấy trăm tiểu cô nương bao vây!"
Bàng Nhất Hưng vừa nghe ba chữ "Thanh tâm đường", đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Nói rõ một chút!"
Bàng Vinh thở hổn hểnh, mới nói: "Nghe nói Thanh Tâm đường nghiên cứu chế tạo một loại dược cao mới, ba trăm văn một bình, vậy mà một buổi sáng đã bán ra mấy ngàn bình nha!"
"Cái gì?" Bàng Nhất Hưng cũng không ngồi yên nữa, mấy ngàn bình? Cho dù là y quán lớn như Tế Thế đường, một ngày có trên trăm bệnh nhân tới bắt mạch hốt thuốc cũng đã coi là thịnh vượng rồi, mấy ngàn bình? Đây là con số kinh ngạc cỡ nào!
"Ngươi không nghe lầm chứ?"
"Không có đâu lão gia, vô cùng chính xác! Nghe nói phía sau có rất nhiều người đấm ngực dậm chân vì không mua được, muốn ngày mai đến sớm để mua! Dược cao kia gọi là gì nhỉ. . . . . ." Bàng Vinh cũng hơi lớn tuổi, trí nhớ không tốt lắm, rõ ràng là mới nghe sao đã quên rồi? Tên gì cà?
Bàng Nhất Hưng hỏi: "Có phải hay không tên là ‘Mỹ ngọc thanh lương cao’ ...?"
"Đúng đúng đúng! Lão gia ngài đã biết rồi?" Bàng Vinh vỗ ót.
Bàng Nhất Hưng âm hiểm cười, giơ tờ giấy trong tay lên, bên trên in hai chữ lớn "Mỹ ngọc", là tờ truyền đơn hôm qua lão gọi người hầu đi lấy từ chỗ bọn người Giảo Giảo."Thật là tốt, con trai giỏi của Thích Hân, rất biết làm ăn. . . . . . Bàng Vinh!"
"Có lão nô!"
"Sáng sớm mai, bảo nha hoàn trong phủ đi mua ba loại thuốc này trở lại, ta lại muốn xem một chút, đây là loại thuốc tốt gì!"
Bàng Nhất Hưng chậm rãi ngồi xuống, tựa vào ghế thái sư nhắm hai mắt lại, tờ giấy trong tay không biết lúc nào đã bị lão vo tròn lại.
"Thanh Tâm đường. . . . . . Xem ra ta đã để các ngươi tiêu dao quá lâu. . . . . ."