Tú Tâm và Hải Đường cũng hướng Quan Quan đáp lễ, trên mặt cũng mang nụ cười theo lễ tiết. Ba người các nàng không hợp nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, trước kia Quan Quan và Hải Đường tranh giành vị trí hoa khôi trong năm, sau này Thúy Nhã Viên của Tú Tâm khai trương, lại cướp đi không ít khách của Quan Quan, trong lòng Quan Quan đã sớm hận thấu xương hai người mới nổi lại đầy tài năng và danh tiếng này. Nhưng nàng ỷ vào thân phận mình, dĩ nhiên chuyện gì cũng không để lộ ra mặt, nụ cười ấm áp như nắng ấm tháng ba, người không biết còn tưởng nàng và hai cô gái này tình cảm sâu đậm lắm.
Quan Quan lại tâm sự đôi câu với các cô nương ở Hảo Cầu lâu và Thúy Nhã viên, ánh mắt chợt rơi vào Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh Tú Tâm.
"Vị này là?" Quan Quan đối với những cô nương có chút danh tiếng ở Hoa phố đã gặp là không thể quên, nhìn Tiểu Ngọc lạ mặt, ăn mặc lại không giống người trong thanh lâu, liền có chút nghi ngờ hỏi Tú Tâm.
Tú Tâm cũng không muốn nhiều lời, chỉ cười cười nói: "Vị nương tử này không phải cô nương Hoa phố của chúng ta, là một người bạn thân của ta."
Quan Quan khẽ nhướng đôi mắt nhỏ dài, cười có chút thâm ý với Tiểu Ngọc, chậm rãi dời bước đến bàn của nàng ngồi xuống. Nhìn cách đi đứng, Tiểu Ngọc mới ngẫm ra chút mùi vị .
Nếu chỉ nhìn mặt mũi bên ngoài, chẳng qua là thanh tú bình thường, có điều là nụ cười ngọt chút, nói chuyện dịu dàng chút, làm cho người ta nhìn rất thoải mái, không ủy mị khó coi giống những danh kỹ thanh lâu, lại giống đại gia khuê tú đoan trang tài trí. Nhưng khi cử động, vòng eo mềm mại, hơi lắc hông, y phục mỏng làm hiện lên những đường cong mê người, có thể thấy người này lộ ra khí chất quyến rũ.
Phục sức truyền thống của phụ nữ Nam Tống là vải lụa thường thêm váy mềm, loại y phục này ảnh hưởng sâu sắc của lý học (chắc là Nho giáo gì gì đó), so với vẻ mĩ miều của đời Đường không biết bảo thủ gấp bao nhiêu lần, Tiểu Ngọc bình thường trong lòng lên án loại y phục này mặc vào nhìn như cái ống, một chút vóc người cũng để lộ ra. Bây giờ suy nghĩ một chút, thật là xấu hổ mà, không phải là vấn đề của quần áo, mà là vấn đề từ bản thân người mặc. . . . . . Nhìn tư thái của Quan Quan người ta, đó mới gọi là hấp dẫn (sexy)!
Tiểu Ngọc rốt cuộc hiểu rõ Quan Quan mạnh hơn Tú Tâm và Hải Đường ở điểm nào rồi, nói trắng ra là, chính là Quan Quan có nữ nhân vị.
Mười mấy tuổi Tú Tâm và Hải Đường phong nhã hào hoa, dung mạo tịnh lệ, nhưng vừa hai mươi Quan Quan lại giống như một quả đào chín mọng, lộ ra hương vị thành thục mê người, không trách được váy mặc nhiều tầng như vậy. Nghe nói vị Quan Quan cô nương này tuyệt kỷ là vũ điệu xuất sắc, không biết nàng ở trên đài khiêu vũ là cảnh tượng phong tình thế nào?
Bên tay trái sân khấu là bàn của các danh kỹ, bên phải còn lại là vị trí của những văn nhân mặc khách. Bọn họ tối nay chẳng những là người xem, mà còn là giám khảo nữa. Năm trước ban giám khảo đều là do một vị văn hào đức cao vọng trọng đảm nhiệm, nhưng nghe nói năm nay khác biệt, lại mời một vị Tiến sĩ trẻ tuổi tới chủ trì.
"Người nào lợi hại như vậy?" Tiểu Ngọc len lén hỏi Tú Tâm, thật ra thì nàng cũng không biết những văn nhân này, chính trong lòng rất hiếu kì.
Tú Tâm nói: "Nghe nói vị tân tiến sĩ này thơ văn làm rất tốt, tất cả mọi người khen ngợi, có điều hắn chưa từng tới Thúy Nhã Viên của chúng ta. . . . . . Cũng nên nghĩ cách làm quen hắn mới tốt." Tú Tâm bề ngoài nhu nhược, thật ra thì cốt cách cũng là một cô nương thông minh kiên cường, nói đôi ba câu cũng không rời việc buôn bán của nàng. Vị Tiến sĩ trẻ tuổi này nếu có thể được nhiều người hâm mộ như vậy, có thể thấy được nhất định có chỗ hơn người, không nói rõ ràng là lãnh tụ tương lai của văn đàn, kết giao cùng một nhân vật như vậy, đối Thúy Nhã Viên của nànglà chuyện trăm lợi không hại.
"Hắn tên là gì?" Tiểu Ngọc tùy tiện hỏi một chút.
Tú Tâm hạ giọng trầm ngâm, nói: "Hình như tên là Dương Đình Tú thì phải?"
Tiểu Ngọc ngẫm lại cái tên này trong đầu, thi nhân nổi tiếng Nam Tống hình như không ai tên Dương Đình Tú à. . . . . . Đột nhiên nàng chấn động, đúng rồi, Dương Đình Tú không phải là tên, mà là biệt hiệu của hắn mới phải, vậy hắn. . . . . .
"Không phải tên hắn là Vạn Lý chứ?"
Tú Tâm kỳ quái nhìn Tiểu Ngọc một cái: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ biết hắn?"
Tiểu Ngọc thật muốn cất tiếng cười to, biết chứ biết chứ, là một sinh viên tốt nghiệp hệ Trung văn ai lại không biết, một trong tứ đại thi nhân Nam Tống đại danh đỉnh đỉnh Dương Vạn Lý cư nhiên ở nơi này!
Nhớ tới tự nhiên có thể tiếp xúc với danh nhân lịch sử ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc kích động không nói nên lời. May nhờ nàng hít thở sâu hai cái kiềm chế mình, nếu không thật muốn vọt tới bên bàn Dương Vạn Lý xin ký tên. Bình tĩnh bình tĩnh, nếu Dương Vạn Lý là chủ trì tối nay, đợi hắn ra ngoài nhất định phải nói chuyện, bình tĩnh nào!
Mới nghĩ tới, đã nhìn thấy một thanh niên cao gầy chầm chậm lên đài, hắng giọng một cái hướng mọi người dưới đài nói: "Tại hạ Dương Vạn Lý, chư vị hữu lễ!"
Tiểu Ngọc không nói hai lời, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Dương Vạn Lý, vị đại thi nhân trong truyền thuyết này tính tình cương trực, làm quan thanh liêm, quang minh lỗi lạc đang ở cách mình có mười thước! Ông trời ơi, rất cảm tạ ông! Tú Tâm nhìn thấy Tiểu Ngọc vẻ mặt khác thường, còn tưởng rằng nàng thích vị Tiến sĩ trẻ tuổi phong độ xuất chúng, nhưng nhìn kỹ lại không giống như vậy. Chính nàng tâm sự đầy bụng, cũng không làm phiền Tiểu Ngọc, bận rộn cúi đầu tính toán đợi đến tiết mục của mình.
Dương Vạn Lý thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, da mặt trắng noãn, vẻ mặt chính trực, giọng nói rõ ràng. Hắn nói chút điển cố đêm thất tịch, rồi để những cô nương muốn diễn xuất phái một nha đầu đi lấy ký trù.
Lấy ký trù, chính là đi rút thăm lấy số, để xếp hàng đợi diễn. Bởi vì tất cả mọi người đều muốn xuất hiện cuối cùng, để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, nhưng phải sắp xếp thế nào cho ổn thỏa đây? Không bằng cùng đi lấy ký trù, cũng coi như công bằng công chính. Tú Tâm để Nhàn Nhàn đi rút ký trù trở lại, Dương Vạn Lý đọc tên qua một lần, tổng cộng có mười ba vị cô nương muốn lên đài biểu diễn, Hải Đường thứ bảy, Tú Tâm thứ chín, Quan Quan đứng kế Tú Tâm thứ mười. Người xem dưới đài thấy tam đại danh kỹ cơ hồ là liên tiếp ra sân, tiết mục tối nay nhất định là rất đặc sắc, càng thêm phấn khích.
Vị thứ nhất ra sân biểu diễn chính là Bích Đào cô nương hôm trước Tiểu Ngọc đã gặp, nàng dẫn theo một nhạc sĩ lên đài, hát khúc 《 Thước tiên kiều 》của Tần Tiếu Du. Bài hát này của Tần Quan là một bài kinh điển đêm thất tịch, hàng năm nhất định sẽ có người đàn hát . Kế tiếp có người khiêu vũ, có người đánh đàn, người xem nhìn như mê như say, mà Tiểu Ngọc. . . . . . Có chút buồn ngủ.
Hết cách rồi, gu thẩm mỹ của nàng và cổ nhân không giống nhau, những thứ y y nha nha cười mỉm cùng những bài múa đơn điệu không thể kích thích hứng thú quan sát của nàng, còn không bằng nàng và lũ trẻ trong trường nhảy điệu 《 ngày lành 》 đẹp mắt, sôi động. . . . . .
Hải Đường ra sân, nàng cũng không mang nhạc sĩ tới nhạc đệm, mà tự mình cầm đàn tỳ bà ngồi ở giữa đài, nhẹ gảy dây đàn. Hải Đường điều chỉnh dây đàn xong, liền mở miệng hát:
"Đương lúc trời trong bỗng quạ truyền, đến nay còn khiến não lòng tiên.
Sóng sao bến Hán, cầu liền nối, múa phượng ca oanh, người ở bên.
Vui một tối, biệt bao năm, biệt nhiều vui ít cách nhau hai miền.
Biết rằng hội ngộ không dài mãi, một mảnh trăng kia lại chẳng tròn. . . . . ."
Tiểu Ngọc nhớ đây là《 Giá cô thiên 》của Án Tiểu Sơn. Tiểu Sơn cả đời đau khổ, cuộc đời đầy những chia tay biệt hận, đây là khúc 《 Giá cô thiên 》 đau lòng nhất ông từng viết, bị Hải Đường diễn dịch làm rung động lòng người. Tiểu Ngọc mặc dù không có chút tế bào nghệ thuật nào, nhưng nghe thấy xung quanh nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi như vậy, cũng biết ngón nghề của Hải Đường không tầm thường. Không hổ là danh kỹ, biết ẩn giấu tài nghệ!
Bản dịch đã đề cập ở trên, người dịch: Điệp Luyến Hoa, còn đây là tác giả:
Án Kỷ Đạo 晏幾道 (1050-1119) tự Thúc Nguyên 叔原, hiệu Tiểu Sơn 小山, từ nhân đời Bắc Tống, người Lâm Xuyên, Phủ Châu (nay thuộc Giang Tây). Ông là con thứ 7 của Án Thù 晏殊. Văn tứ của ông rất mới, tác phẩm của ông có tập Tiểu Sơn từ. (nguồn thivien.net)
Vừa nghe Hải Đường hát xong, có vài cô nương vừa diễn xong cũng có chút cảm khái, xem ra hoa khôi tối nay còn không tới phiên mình! Không biết Tú Tâm và Quan Quan lại có tuyệt kỷ gì muốn sử dụng đây?
Trong tam đại danh kỹ, Hải Đường biết hát, Quan Quan có thể múa, nhưng Tú Tâm còn chưa từng trình diễn ở những mùa trước, mọi người không khỏi tràn đầy chờ mong màn biểu diễn kế tiếp của nàng.
Sau khi kết thúc màn biểu diễn của cô nương thứ tám, rất nhanh đã đến lúc Tú Tâm lên đài. Ai ngờ Tú Tâm không trực tiếp lên sân khấu, mà là đi tới bên người chủ trì Dương Vạn Lý thấp giọng nói hai câu, trên mặt Dương Vạn Lý toát ra một tia không hiểu. Mọi người nhìn xa xa, cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn có người to gan suy đoán: "Chẳng lẽ nàng muốn rút lui?"
Dương Vạn Lý gật đầu một cái, nói với Tú Tâm: "Nếu cô nương có yêu cầu như vậy. . . . . . cũng được!" Hắn dặn dò những người ở bốn góc sân khấu: "Tắt hết đèn lồng trên đài!"
"Cái gì?" Người ở dưới đài nhìn thấy lồng đèn trên sân khấu từng cái một bị dập tắt, tiếng bàn tán càng sôi nổi."Không phải nàng ấy muốn hát trong bóng tối chứ? Đây là chiêu gì vậy?"
Quan Quan ngồi thẳng dưới đài, ngón tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt càm, trong mắt lộ ra tia sắc bén. Tiểu Đề Tử này lại đang giở trò quỷ gì? (tiểu đề tử là cái chỉ nhỉ?)
Tất cả chìm trong bóng tối, Tú Tâm mang theo mấy tiểu nha đầu lên sân khấu, bày xong tư thế.
Mọi người không thấy rõ động tác của các nàng , nhưng cũng biết diễn xuất sẽ bắt đầu, dần dần an tĩnh lại, nín thở mà đợi xem nàng rốt cuộc muốn biểu diễn tiết mục gì.
Sân khấu tối đen, tiếng nhạc sĩ thổi sáo chậm rãi vang lên, theo đó truyền đến giọng hát tinh tế, trong trẻo như nước suối của Tú Tâm:
"Bao giờ hết, giọt lệ tương tư đỏ ngòm, bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son, nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn. . . . . ."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Đây. . . . . . Đây là hát kiểu gì vậy, sao lại chưa từng nghe qua?
Tiếng hát của Tú Tâm ngày càng vang dội: "Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ đổ dồn, nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon, soi không rõ gương mặt trong lăng kính héo hon, nét ngài cau lại, giọt đồng hồ dồn dập hơn. . . . . ."
Đột nhiên, Tú Tâm một người đơn ca biến thành cùng các tiểu nha hoàn hát: "Nào khác gì, trôi đi nước biếc dòng man mác, trôi đi nước biếc dòng man mác, dừng lại non xanh bóng chập chờn, bóng chập chờn!"
Theo tiếng hát trầm bổng nhịp nhàng, Nhàn Nhàn đã chỉ huy những gã sai vặt ở Thúy Nhã Viên đốt lồng đèn lên, mọi người chỉ nhìn thấy bên ngoài từ từ sáng lên, lại nghe tiếng hát từ đơn ca biến thành hợp ca, mọi người chưa từng bị kích tích từ thị giác tới thính giác, huống chi, kiểu hát bài hát này, cũng là văn sở vị văn, quá đặc biệt!
Ý kiến ánh sáng trên sân khấu tất nhiên cũng là Tiểu Ngọc nói ra rồi! Những nhạc hội ở đời sau, hiệu quả ánh sáng không thể không nhắc tới, bây giờ chỉ có thể lấy chiếc đèn lồng tắt tắt sáng sáng, rất là thủ công, có điều xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.
Đợi đến khi ánh đèn sáng lên, mọi người mới phát hiện, Tú Tâm và những nha hoàn của nàng bày thành một tạo hình rất kì lạ!
Thời đại này mọi người không biết tư thế này là muốn nhảy vũ điệu gì, chỉ có Tiểu Ngọc thầm thoải mái, sẽ để cho các ngươi xem một chút "Thiên Thủ Quan Âm" lợi hại không!