Tiêu Dịch phải bắt phạm nhân □□, sau khi dẫn An Nguyệt Thiền đi trực tiếp rời khỏi Hầu phủ. Nhiều ngày không thấy cho dù là mới vừa rồi nhưng hắn một câu cũng chưa từng nói với nàng, Thẩm Họa khó tránh khỏi có chút chua xót.
Hầu phủ nhất thời ầm ĩ lòng người bàng hoàng, cảm xúc Tiêu lão phu nhân xuống thấp, Thẩm Họa bèn ở lại chăm sóc Dục Ca Nhi. Buổi tối ở Kỳ Lân cư sau khi dỗ cậu nhóc ngủ, nàng trở về phòng ngủ tự mình lăn qua lộn lại nằm ở trên giường, ngủ không yên.
Ước chừng đến đêm khuya, bên ngoài vang tiếng gõ cửa cốc cốc, Thẩm Họa bị quấy rầy, mới đi mở cửa, nàng biết trừ Tiêu Dịch, không phải là những người khác.
Cửa vừa mở ra, một bóng đen che đi ánh trăng, Thẩm Họa vừa định há mồm, lại trực tiếp bị người kia ngậm chặt môi, hung hăng hôn lên, mang theo một vẻ quyết tâm bá đạo giống như là trừng phạt nàng, hoặc như là cố hết sức đóng dấu chồng lên lưu lại hơi thở của mình. Thẩm Họa bị hắn làm đau, chỉ có thể kêu rên, nhưng Tiêu Dịch bá đạo như vậy dùng hành động tỏ rõ nhớ nhung của hắn, khiến trong lòng Thẩm Họa nhất thời bình tĩnh lại, vì vậy ôm lên hông của hắn mặc cho hắn xoa bóp.
Hai người ngã xuống giường giằng co một lát, Thẩm Họa có chút sức cùng lực kiệt, Tiêu Dịch nhìn ra nàng không còn chút sức lực nào mới khẽ thu tay lại. Thẩm Họa cũng không định ngủ, lại trợn tròn mắt nhìn hắn. Tối tăm trên mặt Tiêu Dịch rốt cuộc thoáng tan đi chút, Thẩm Họa nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: Ta không nên lừa gạt huynh, nhưng lúc đó ta chỉ sợ bản thân hãm sâu trong sự dịu dàng của huynh, không rút ra được, mới cố hết sức muốn rời Hầu phủ, rời khỏi bên cạnh huynh. Nếu sớm biết ta sẽ gả cho huynh, Họa Nhi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện hoang đường đó.
Nàng sớm muốn giải thích cho hắn nghe những lời này rồi.
Tiêu Dịch chợt nghe nàng bắt đầu giải thích chuyện gây gổ, đáy mắt hiện ra tầng tầng kinh ngạc, thì ra là Họa Nhi nàng bởi vì mình mới. . . . . . Là hắn hiểu lầm nàng, lại nghĩ đến lúc ấy một nữ cô nhi như nàng bất lực u mê ở Hầu phủ, chỉ đành phải buộc chặt hai cánh tay, đau lòng hôn rồi lại hôn, Là ta không tốt, ta không nên bởi vì một người không quan trọng giận dỗi với muội.
Thẩm Họa tiếp tục nói, mới nói ra lời chân chính muốn vào đêm đó, Tiêu Dịch, đêm động phòng hoa chúc đó ta muốn nói thật ra thì không phải vậy đâu. Ta muốn nói cho, nếu như huynh coi ta như là thê tử, thì đừng gạt ta. Ta muốn biết, muốn biết ý nghĩ trong lòng huynh, muốn biết huynh đang làm cái gì, càng muốn biết sau đó huynh muốn làm cái gì. Cho dù là kết quả như thế nào, ta cũng bằng lòng đứng ở bên cạnh huynh, mà không phải núp ở phía sau huynh. Đều nói giữa phu thê như chim liền cánh, ta nguyện cùng huynh làm phu thê như vậy.
Tiêu Dịch nghiêm túc nghe nàng nói xong, không khỏi cảm động, trên mặt suy nghĩ sâu xa mấy phần theo, mắt phượng nhìn tiểu nhân nhi quật cường trong ngực. Hắn thay nàng vuốt vuốt tóc mai xốc xếch bên tai, bất đắc dĩ nói: Ba năm trước, ta đã biết An Nguyệt Thiền chưa chết.
Thẩm Họa bị những lời này quấy nhiễu đột nhiên gạt bỏ buồn ngủ, kinh ngạc hỏi: Huynh đã biết nàng ta chưa chết, vì sao lúc trước không đón nàng ta trở lại?
Tiêu Dịch híp mắt lại, trong đêm tối lóe sáng loáng, Muội chắc đã nghe nói nàng ta là bởi vì cứu Dục Ca Nhi mới ngã xuống vách núi đúng chứ?
Ừ. Nàng gật đầu, nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Dịch lại càng ngày càng âm u lạnh lẽo, loại âm u lạnh lẽo này vẫn là từng thấy trên mặt hắn lúc vạch trần chuyện Mặc Lan độc hại Dục Ca Nhi trước kia, chẳng lẽ. . . . . .
Chẳng lẽ tình huống lúc đó không phải như thế?
Cuối cùng nàng ta ném Dục Ca Nhi ra trên sườn dốc là thật, nếu cuối cùng nàng ta không làm như vậy, ta nhất định khiến nàng ta nợ máu trả bằng máu.
Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Họa vội vã hỏi tới.
Tiêu Dịch cúi đầu mổ hôn môi anh đào của nàng một cái, Nhìn tới nhìn lui vẫn là lòng Họa Nhi của ta lương thiện nhất, đối với Dục Ca Nhi tốt nhất.
Chỉ một câu nói này, đáy lòng Thẩm Họa đã hiểu bảy tám phần, sợ là An Nguyệt Thiền và Mặc Lan nảy sinh ý nghĩ giống nhau, đều cảm thấy con riêng Dục Ca Nhi này cực kỳ chướng mắt, muốn loại trừ đi, tâm tư này thật là ác độc mà.
Tiêu Dịch cười lạnh, từ từ nói với nàng chân tướng ngay lúc đó, thì ra là ba năm trước đây An Nguyệt Thiền tự biên tự diễn ra màn kịch này, nhưng trời tính không bằng người tính, nàng ta muốn hại tánh mạng của Dục Ca Nhi, nhưng ngay cả bản thân cũng hại đi vào, cuối cùng ném Dục Ca Nhi lên. Thẩm Họa đoán nàng ta chắc là muốn cho Tiêu Dịch nhớ nhung nàng ta cả đời này. Vậy mà, nàng ta lại được một thợ săn dưới vách núi cứu, cưới làm thê tử, trong vòng ba năm còn sinh hai đứa bé cho thợ săn này. Hoàn toàn không phải như bản thân An Nguyệt Thiền nói là được vợ của thương nhân cứu, làm nô tỳ ở trong phủ. Có một điểm nàng ta không có lừa nàng, nàng ta đã mất trí nhớ. Nếu lúc ấy không mất trí nhớ, sao An Nguyệt Thiền có thể cam lòng nương thân cho một thợ săn.
Lúc ám vệ tìm được nàng ta, nhưng cũng đồng thời moi ra chân tướng, Tiêu Dịch nể tình rốt cuộc nàng ta giúp hắn cho Dục Ca Nhi có được thân phận, bèn thả nàng ta tự sinh tự diệt, đối ngoại chỉ nói An thị xác thực đã qua đời.
Hiện tại Thẩm Họa dĩ nhiên là rõ ràng vài nguyên do, không khỏi hỏi Cho nên nàng ta vừa xuất hiện, huynh bèn cố ý để cho nàng ta ở lại?
Bởi vì có người muốn cho nàng ta ở lại.
Tống Tử Quận, đúng không? Thẩm Họa hỏi tới, lúc ấy nàng đã cảm thấy trong này nhất định có nhiều bí ẩn, không đơn thuần là muốn ồn ào đám cưới của nàng và Tiêu Dịch, Vì sao hắn phải làm như vậy?
Tiêu tướng quân nặng nề cắn chữ nói: Người này lòng muông dạ thú! Hắn là con mồ côi của Hung Nô Vương, một lòng muốn quấy rối Đại Lương ta.
Thẩm Họa nghe xong hít vào một hơi, có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại quá mức khiếp sợ. Tiêu Dịch liếc mắt người trong ngực một cái, thấy vẻ mặt nàng hoàn toàn trố mắt không tin, lập tức ngồi dậy từ trên giường. Đứng dậy đến trước