Mãi đến cuối tháng sáu, cuộc sống Thẩm Họa cũng trôi qua cực kỳ chậm chạp mà thoải mái. Thường ngày, Dục Ca Nhi trở về Kỳ Lân cư thích làm ầm ĩ tất nhiên không cần phải nói. Trước khi Tiêu Dịch đi từng đặc biệt dặn dò nàng, nếu là chuyện không cần thiết, thì an tâm ở Hầu phủ chờ hắn trở về, còn nhỏ giọng bảo đảm tuyệt đối không để cho nàng buồn bực.
Ban đầu, Thẩm Họa vẫn không rõ đó là ý gì, khi thấy Trụy Nhi đưa tới một rương sách mới, bên trong lại xen lẫn một vài《 Quân Sơn tập 》không cùng phiên bản. Thẩm Họa đang cầm sách, ngẩn người mới phản ứng được thâm ý trong lời nói của hắn ngày đó.
—— Tuổi muội còn nhỏ quá, có vài chỗ nếu không ai chỉ bảo, sợ là không lĩnh hội được chỗ ảo diệu trong thơ này.
Thẩm Họa nghĩ đến đây chính là đỏ hết thân thể. . . . . . Đúng là trong miệng biểu ca này của nàng sẽ không có lời nói nguyên vẹn nghiêm chỉnh.
Mà đối với mục đích của Hoàng thị và Trần thị để cho nàng vào phủ, mặc dù Tiêu Dịch không nói rõ chuyện này giao cho hắn toàn quyền xử lý, nhưng thấy gần đây Kỳ Lân cư lại tới vài khuôn mặt mới, ngay cả gã sai vặt cũng nhiều thêm vài người so với bình thường, thật là khiến đám tiểu nha hoàn mới biết yêu sướng đến phát rồ rồi.
Bởi vì gã sai vặt mà Tiêu tướng quân mới điều tới dựa theo bọn nha hoàn lén lút kề tai thảo luận nói mỗi người toàn là cởi quần áo có thịt, thân thể dày dạn mặc quần áo lộ vẻ gầy, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với những kẻ khom lưng gầy yếu ở Hầu phủ này.
Đáy lòng Thẩm Họa ước chừng rõ ràng những người này đâu phải là gã sai vặt chân chính, suy đoán đều là người võ công không thấp thâm tàng bất lộ, mà ý Tiêu tướng quân sắp xếp như vậy lại là rõ ràng hết mức.
Kỳ Lân cư nghiễm nhiên thành phạm vi thế lực của Tiêu tướng quân, nếu Thẩm Họa trốn ở Kỳ Lân cư không ra, chính là ai cũng không động chạm được nàng, coi như nàng đi lại ở trong phủ, một người trong Mộc Cẩn và Mộc Quỳ nhất định sẽ theo sát.
Ở đây, nàng bèn thoải mái thư thái thật sự cái gì cũng không trông nom. Chỉ là tình thế phát triển, Thẩm Họa cũng không bỏ lại, thường sẽ hỏi Mộc Quỳ và Mộc Cẩn một câu. Đặc biệt là nàng bảo Mộc Cẩn tra thuốc bổ Hoàng thị đưa tới có có vấn đề hay không?
Mộc Cẩn nói không tra ra đầu mối, lúc đầu Thẩm Họa cũng tỏ ra không sinh lòng nghi ngờ, nhưng lại phát hiện Mộc Cẩn len lén mời lang trung vội tới châm cứu dùng thuốc cho Hồng Ngọc. Chủ tớ hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, một chút biến hóa trên người Hồng Ngọc cũng không chạy khỏi ánh mắt của nàng, mà gần đây Hồng Ngọc lại ly kỳ học được dùng hương lộ (nước thơm) tiêm nhiễm (phun vẫy) áo rồi.
Vả lại nói rõ ràng là có phát triển chậm chạp, sắc mặt cũng nhìn hồng hào không ít, nhưng Hồng Ngọc lại thường thường sẽ mắc choáng đầu. Có lần còn té xỉu ở trước mặt của Thẩm Họa, Hồng Ngọc kiên trì nói là bị trúng gió, ánh mắt lấp la lấp lánh, Thẩm Họa híp mắt lại càng không tin.
Trong lòng nàng biết nhất định là có gì đó đang gạt nàng, cho nên khi nàng âm thầm quan sát, tỉnh rụi xuất hiện ở trước mặt mấy người thì tỷ muội Mộc Quỳ và Mộc Cẩn hai người đầu tiên là kinh ngạc một hồi, cuối cùng cũng cúi thấp đầu im tiếng.
Lúc ấy Thẩm Họa đang bắt đầu bực bội, bước nhanh đẩy rèm ra, chỉ thấy thân thể Hồng Ngọc trần truồng ngâm ở trong thùng gỗ, trong phòng mùi thuốc cực kỳ nồng nặc gay mũi. Có lẽ là sợ Thẩm Họa ngửi thấy sinh nghi, trời rất nóng đóng chặt cửa sổ cửa phòng lại, còn cố ý bỏ chút hoa cỏ hút mùi.
Nàng nhấc chân lên từ từ đi qua, quan sát Hồng Ngọc tắm thuốc bên trong, sắc mặt của nàng không còn sức sống, da thịt bị ngâm qua nước thuốc cũng phiếm một tầng màu xanh tím mất tự nhiên, nhăn nhúm chất chồng ở chung một chỗ giống như là bị ăn mòn, trên mặt càng thêm lộ vẻ khổ sở, lúc ý thức không rõ còn có thể đau ra tiếng □□ trầm thấp.
Trong lòng Thẩm Họa xoắn một phát, ước chừng đoán được mấy phần, thân thể không nhịn được run rẩy, bèn đi ra ngoài mặt sắc lạnh lẽo, bảo Mộc Cẩn và Mộc Quỳ nói rõ ràng cho nàng, Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mộc Cẩn và Mộc Quỳ biết sai quỳ trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc, ngay cả Mộc Quỳ luôn luôn thích cười, nhìn đôi mắt đẹp ẩn chứa tức giận trước mặt kia, khóe miệng cũng hơi mím chặt vài phần.
Thẩm Họa thấy hai người đều không nói chuyện, sắc mặt càng lộ vẻ không phiền chất vấn: Là đại công tử không để cho các muội nói cho ta biết?
Mộc Quỳ sợ nhất biểu tiểu thư hiểu lầm tướng quân mình, vội vàng ngẩng đầu giải thích: Không phải vậy, là chủ ý của chúng ta. Nhất là Hồng Ngọc tỷ tỷ xin chúng ta đừng nói cho biểu tiểu thư ngài.
Ngược lại thật sự là chuyện giống như Hồng Ngọc có thể làm ra.
Thẩm Họa ổn định lại nỗi lòng, thở dài, mới hòa hoãn sắc mặt, Đều đứng dậy đi.
Nàng không phải muốn giận các nàng thật sự, chỉ là chuyện lớn như vậy lại đều gạt nàng. Nhất là thấy Hồng Ngọc dày vò đau đớn, nàng là đang giận chính mình không cẩn thận. Trong lòng nàng đã có phỏng đoán, nhất định là thuốc bổ này có vấn đề, hẳn là nàng không cẩn thận tổn hại thân thể vốn yếu đuối của Hồng Ngọc.
Cho nên Thẩm Họa thầm tự trách, cực nhanh trấn định lại, bèn hỏi thẳng vào mấu chốt: Thật là thuốc bổ phu nhân Thế tử tặng có vấn đề
Mộc Cẩn gật đầu, cẩn thận trả lời: Trong thuốc bổ bỏ một loại cấm dược, nữ tử đến tuổi ăn vào chỉ cần giao hợp với nam tử thì nhất định có thể một lần thụ thai thành công, nhưng mà tổn thương đối với cơ thể mẹ và thai nhi cũng đặc biệt lớn.
Nhất là thường xuyên sinh đẻ thường không nhịn được, cũng có lúc một xác hai mạng, coi như sinh ra đứa bé, thân thể mẫu thân đã bị đào rỗng, cũng không sống nổi. Thân thể Hồng Ngọc vốn yếu ớt, bổ nguyên khí, lại tổn căn cơ, chỉ là còn chưa thụ thai, triệu chứng này cũng không rõ ràng.
Mộc Quỳ cũng bổ sung: Biểu tiểu thư không cần lo lắng quá mức, thật may là phát hiện kịp thời, vẫn còn cứu được, dùng tắm thuốc này từ từ có thể loại trừ độc từ trong thân thể, chỉ là ngấm xương đổ máu, phải chịu không ít tội.
Thẩm Họa nghe xong mặt liền biến sắc, hít vào một hơi. Trong tay áo, bàn tay trắng nõn siết chặt nổi lên gân xanh.
Chưa từng nghĩ Hoàng thị ác độc như vậy, vốn biết