Ối, đợi chút. Lúc này, nam tử kim quan chợt giẫm đạp đi hai bước về phía trước, ló cổ nhìn, lại lắc lư thân thể cũng nghênh ngang đi xuống lầu, đều có loại cảm giác đất rung núi chuyển. Ánh mắt giằng co nhìn chằm chằm Thẩm Họa tỉ mỉ lại quan sát một vòng, mịt mờ lóe một tia háo sắc bẩn thỉu, Chậc chậc, không tệ! Dáng dấp thật không tệ, cả người này da mịn thịt mềm.
Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm Thẩm Họa bị vây lại, chợt xoay chuyển thái độ, mặt mày ti hí nói: Tại hạ Chu Vạn Sơn, muốn mời Tống công tử đến nhã gian kia của ta ngồi một chút uống một tí rượu, sao? Nếu mà Tống công tử đồng ý, ân oán mới vừa rồi của xóa bỏ, Chu Vạn Sơn ta nói lời giữ lời. Nếu không đồng ý. . . . . . Hắc hắc. . . . . .
Hắn hừ lạnh hai tiếng, ý lời phía sau lại cực kỳ rõ ràng, nếu không chịu đi theo chính là đáng đánh rồi.
Có người nghe được cái tên Chu Vạn Sơn này bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, thảo luận ầm ĩ. Người này lại là Chu Vạn Sơn, chính là kẻ vô lại hoành hành phố phường, dựa vào cho vay nặng lãi tích lũy gia nghiệp, ỷ vào các nơi tặng lễ có chỗ dựa, không chỗ nào không làm, đã cưới mười phòng Di phu nhân, thường là thấy hợp ý bèn để cho gia nô đuổi theo chính là bức người lương thiện làm kỹ nữ.
Chính là một kẻ tiểu nhân!
Hơn nữa thái độ Chu Vạn Sơn biến chuyển, người sáng suốt cũng nhìn ra, kẻ này hẳn là nam nữ đều ăn, vừa thích Thỏ Gia cũng yêu Hoa nương. Nhưng mà, công tử trước mắt này quả thật lớn lên anh tuấn, trên mặt da thịt mịn màng hệt như một cô nương, môi hồng răng trắng, mặt mày tinh xảo, làm cho người nhìn liền miễn cưỡng có chút không dời mắt nổi.
Trong lòng Thẩm Họa lại buồn nôn lan tràn, chỉ cảm thấy toàn bộ da thịt nổi lên tầng da gà. Bây giờ nàng là một nam tử, ngược lại không cần học nữ nhi gia tuân thủ lễ nghi, lúc này bèn khinh thường nhổ một phát. Một động tác này, nếu là những người khác làm chắc chắn lộ vẻ thô bỉ, riêng Thẩm Họa lại không làm cho người ta cảm thấy vậy. Đại khái là nguyên nhân dáng dấp quá tuấn tú, càng giống như là miệng phun hoa sen.
Chu đại công tử hành động như bọn chuột nhắt thế, ta sợ quay lại uống rượu với ngươi sẽ ói. Nàng đương nhiên cũng đã nghe được tiếng bàn luận của người khác, nhiều hơn là khinh bỉ đối với kẻ tâm tư dơ bẩn này.
Mặt trắng nhỏ. . . . . . Đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Câu nói trắng ra này, hắn không cần túm cổ áo người khác cũng có thể nghe hiểu, nhưng cũng lập tức khơi dậy tức giận của hắn.
Khóe miệng Thẩm Họa lại lộ ra một thoáng gần như là cười lạnh trào phúng, Người nào uống mời rượu phạt còn chưa biết đâu? Ngươi dám đụng ta một cái thử xem?
Chu Vạn Sơn to đầu béo bụng ngửa mặt lên trời cười dài ha ha, luôn cảm thấy là nghe được một chuyện cười lớn. Hắn chỉ có một mình, mà mình lại có một đống tay chân, còn có người hắn không thể chạm vào sao?
Mặc dù cả người Thẩm Họa khí thế bén nhọn, nhưng quả thật thực lực cách xa nhau, người đứng xem chỉ cảm thấy công tử tuấn tú này lấy trứng chọi đá dũng khí đáng khen đấy, phần thắng không lớn.
Lão tử mời ngươi uống rượu là nể mặt ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là thức thời một chút, nếu không. . . . . . Rốt cuộc vẫn là yêu thích vẻ đẹp của Thẩm Họa, cho dù Chu Vạn Sơn bị chọc giận, hãy còn giữ lại đường sống cho nàng, tự cho là ân đức.
Thẩm Họa có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: Nếu như ta vẫn cứ không đấy. Thân thể căng đến thẳng tắp, quả nhiên là cả người ngông nghênh.
Nhưng nhìn ở trong mắt mọi người quả thực là thêm dầu vào lửa đây!!!
Chu Vạn Sơn kia vừa nghe những lời này, phất phất tay cắn răng, Đánh, hung hăng đánh cho lão tử, đánh tới khi hắn cầu xin tha thứ với lão tử mới thôi.
Mới vừa nói xong câu đó, hai kẻ tráng hán (người đàn ông cường tráng) eo thô vách sắt nhất trong đó bèn muốn vung một đấm tới Thẩm Họa.
Bên cạnh, lòng mọi người vây xem sợ hãi đến mức nhảy lên thình thịch theo. Những ca cơ vũ cơ kia càng là không nhịn được che miệng sợ hãi kêu lên, đến nỗi lại có ca cơ rơi lệ, không đành lòng thấy công tử tuấn tú như thế bị kẻ ác này bắt nạt.
Thẩm Họa thu lại vẻ mặt, hai cánh tay vây quanh, dù bận vẫn ung dung nhìn quả đấm của bọn họ tung qua. Chỉ là còn chưa tới gần người lại không biết thế nào đầu gối hai đại hán kia giống như là bị vật cùn đánh trúng, lập tức quỳ trên mặt đất kêu rên, đau đớn không chịu nổi kêu lên.
Chu Vạn Sơn vốn còn đang vênh vang hả hê, đột nhiên quỷ dị như vậy, bản thân cũng ngây ngẩn cả người, trong lòng có chút sợ. Thật ra thì mọi người cũng không biết xảy ra chuyện gì, rối rít châu đầu ghé tai, chẳng lẽ vị công tử tuấn tú này còn là cao thủ võ công.
Người khác không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng Thẩm Họa lại rất rõ ràng, trước khi ra ngoài Mộc Cẩn từng nhắc nhở Thẩm Họa, bên cạnh nàng sẽ có đội ám ảnh tùy thân bảo vệ an toàn của nàng. Cho nên khi Tiêu Tĩnh Dư nói ra muốn bỏ rơi thị vệ và hai nha hoàn Hầu phủ, nàng cũng không phản đối, có quân ám vệ của Tiêu Cảnh bảo vệ, ra ngoài chính là đi nghênh ngang cũng không ai dám đụng đến bọn họ một chút.
Mà mới vừa rồi khi nàng xuống lầu thì người bốn phía vốn phân tán, ước chừng ba bốn người ung dung thản nhiên xúm lại về phía nàng, Thẩm Họa không dám xác định có mấy người, nhưng hiển nhiên, trong đó nhất định là có ám vệ mà Tiêu Dịch sắp xếp cho nàng.
Chu Vạn Sơn cũng không tin quỷ quái này, gào thét, Lên đi, cùng nhau lên cho lão tử, tốn tiền nuôi các ngươi có ích lợi gì, ngay cả một mặt trắng nhỏ cũng không đối phó được.
Trước mắt còn có hai người mới vừa ngã xuống đất, tỏ ý hiện tại sức lực cũng không trở lại bình thường bản thân kêu rên. Bọn họ đương nhiên không biết ám vệ dùng ám khí quả cầu bạc lập tức đánh nát xương đùi của bọn họ.
Những người còn lại mặc