Editor: trang bubble ^^
Đừng thấy là trung tuần tháng năm, ánh nắng đã càng cay độc, mặt trời hết sức nóng hầm hập, Thẩm Họa trực tiếp tìm một chỗ dưới bóng cây đa, lẳng lặng ngồi trên băng đá ở dưới tàng cây dường như đang rất nghiêm túc nghe bọn họ kêu thảm thiết.
Tiêu tướng quân đứng ở chỗ không xa dặn dò chuyện với gã sai vặt, ánh mắt cũng đã lặng yên không tiếng động chuyển hướng về người cách đó không xa.
Chỉ thấy Tiểu Biểu Muội ở bên trong nhánh cây lờ mờ, làn da trắng nõn giống như trứng gà bóc vỏ, vài sợi tóc rối bởi vì hơi đổ mồ hôi thuận theo ở cạnh gương mặt, trong mắt sóng nước mênh mông.
Loại thời điểm này, Tiểu Biểu Muội vẫn khí định thần nhàn như cũ, thật giống một con thỏ tiên nhỏ ra ngoài như đi vào cõi thần tiên, thật làm cho người ta không nhịn được muốn lại gần bên cạnh sờ da lông trắng nõn này một cái.
Gã sai vặt bên cạnh đang nghe Tướng quân dặn dò chuyện khẳng định không ngờ, chủ tử bình thường lạnh lùng nghiêm nghị tuy ngoài miệng đang dặn dò một lát sau khi hai ma ma này ra ngoài thì kéo tới phòng chứa củi cắt đứt tay chân, dù sao cũng không làm việc, giữ lại làm gì?
Huống chi hai người đầy tớ xảo quyệt này cay nghiệt Tiểu Biểu Muội của mình, cuối cùng phải thay nàng trừng trị một phen, vì vậy đôi mắt càng âm u, lời của hắn tuy lạnh, trên mặt cũng không hiển hiện ra, lồng ngực lại nóng rối như với lò lửa.
Vào giờ phút này, trong lòng đại tướng quân bọn họ không phải là giả bộ kỵ binh lưỡi mác, càng không phải là chuyện máu tanh đã dặn dò mới vừa rồi, mà là đang suy nghĩ gương mặt trắng noãn kia nếu như nâng niu trong tay nên là cảm giác trắng nõn cỡ nào.
Tướng quân, Chu Hiển gia này không biết tù nước, hôn mê rồi. . . . . . Một gã sai vặt chạy đến từ trong phòng tắm bình tĩnh bẩm báo, Tiêu Dịch mang tới những gã sai vặt này đều là hắn tự mình lựa chọn, có chút năng lực, mặc chiến giáp vào chính là tinh binh.
Tiêu Dịch cười lạnh, Một roi quất tỉnh, trà này họ cũng nên uống no rồi, mang ra đi.
Khi hai vị ma ma Ướt nhẹp bị gã sai vặt kéo về đình viện lần nữa, Tiêu Dịch sớm mất kiên nhẫn, nếu không phải là sợ hù đến Tiểu Biểu Muội của hắn, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn bước vào Kỳ Lân cư kia, làm sao hai người kia có thể hoàn hảo không chút tổn hại.
Vào lúc này hai vị ma ma vẫn còn đang không ngừng nôn ra nước dơ trong hồ, không ngừng dập đầu nhận sai, không thấy chút xíu qua loa nữa, Tiêu Dịch nhìn về Thẩm Họa, bỗng nhiên lên tiếng, Tiểu Biểu Muội thật là hài lòng?
Thẩm Họa đứng lên đi tới bên cạnh hai người kia, nhìn nửa ngày nhưng ánh mắt không gợn sóng, ngược lại ý vị không rõ nói một câu, Hồng Ngọc là nha hoàn của ta, bị hai vị ma ma ‘nhiệt tình’ khoản đãi, sợ là một ly trà cũng không đủ bày tỏ tâm ý của ta, làm phiền biểu ca hãy thay ta lại cám ơn thật tốt mới phải.
Hai vị ma ma vừa nghe cả người giật mình, biểu tiểu thư không hài lòng như vậy chẳng phải là còn có thảm hại hơn, vội vàng nằm rạp bò qua dập đầu cầu xin tha thứ, đầu cũng dập đến đỏ.
Thẩm Họa nghiêm mặt mày không lên tiếng, hai vị ma ma chỉ sợ lại trải qua hành hạ như địa ngục kia, thần kinh kéo căng bổ nhào qua kêu khóc giống như bắt cây cỏ cứu mạng.
Tiêu tướng quân tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Biểu Muội vào trong ngực, sau khi ôm thật chặt, nhấc chân đạp một phát đá bay người ra vài mét.
Ngay sau đó, ánh mắt ý bảo dặn dò gã sai vặt này lôi hai người cản trở này đi, trong viện đột nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Dịch ôm thân thể Tiểu Biểu Muội mềm mại như nước, nhất thời mê mẫn, mùi hoa lài nhàn nhạt trên người nàng hình như cũng bởi vì đổ mồ hôi mà toát ra, càng thêm nồng đậm dễ ngửi.
Thẩm Họa cũng không giãy giụa giống như trước vậy, nuốt khẽ một cái mà nói: Biểu ca, chẳng lẽ cứ không thèm để ý nam nữ chi phòng như vậy, dù sao ta cũng là một cô nương, kính xin biểu ca thương xót giữ gìn danh dự của Thẩm Họa.
Nếu Thẩm Họa muốn nhỏ giọng hơi mảnh nói chuyện, âm thanh kia mềm mại giống như giọt nước rơi vào mâm ngọc, nhiều tiếng nghe trong lòng người xốp giòn, huống chi còn là một đại tướng quân không vợ máu nóng.
Trong say mê, Tiêu tướng quân dĩ nhiên là không chịu nghe, giương mắt thì thấy gương mặt nhã nhặn lịch sự như hoa trắng noãn, bộ dạng một mặt cúi đầu khuất phục, so với lúc đầu ôm nàng tới đây ngược lại phục tùng mấy phần, ngựa hoang nhỏ làm dáng chịu phục tùng, khiến tâm tình Tiêu tướng quân thật tốt.
Thẩm Họa thay đổi thái độ như vậy cũng là mới vừa rồi có mấy phần suy nghĩ, quả nhiên Hầu phủ này không thể so với gia đình bình thường, nàng và Hồng Ngọc hai người đơn độc, cho dù không trêu chọc gì cũng vẫn tự dưng quấn lấy thị phi, hôm nay nếu nàng không đúng lúc cứu Hồng Ngọc, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.
Mà vị Đại Biểu Ca Tướng quân này tuy là không quá nghiêm chỉnh chút, nhưng ít ra là trong lòng chịu che chở nàng.
Nàng cần gì phải bác bỏ người yêu thích, nàng biết mình có mấy phần sắc đẹp, bằng không Ngọc Trâm lĩnh năm đó cũng sẽ không bị vị đại tướng quân này cợt nhã đâu.
Có điều hiện tại nàng lẻ loi ở Hầu phủ, dù sao cũng phải có núi dựa mới phải.
Nếu Tiêu Dịch thật sự nhất thời nhìn trúng mình, chờ hắn từ từ giúp đỡ cho đến khi mình rời khỏi Hầu phủ, bày tỏ vẫn có thể xem là một kế hay điều hòa.
Chỉ cần thuận theo dụ dỗ chút là được, cũng tốt hơn dựng lên thêm vài kẻ địch ở Hầu phủ, nghĩ thông suốt như vậy rồi, thì mấy phần ghét lúc đầu gặp gỡ cũng có thể thu lại thật tốt được.
Không biết Tiểu Biểu Muội tính toán làm dáng ra như vậy, chọc trong lòng Tiêu tướng quân càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, không khỏi có lòng trêu chọc, Biểu muội năm nay mười bốn Phương Hoa, còn chưa cập kê nhỉ, hãy còn là một tiểu cô nương chưa định tính đấy.
Mặc dù còn chưa cập kê, cũng đã đến tuổi có thể luận gả rồi, muội mới tới trong thành, thỉnh thoảng liếc thấy mỗi người binh sĩ trong kinh tuấn lãng bất phàm, thật sự coi là cực kỳ lâm lang (ngọc đẹp), tương lai chung quy xin biểu thẩm định cẩn thận chọn phu gia (nhà chồng) tốt cho muội. Thẩm Họa ấp ủ tâm tư của mình, lúc này ngược lại làm mặt dày mưu tính cho mình.
Tiêu tướng quân nghe thế này nào còn có tâm tư trêu chọc, sắc mặt lại lạnh lẽo, híp mắt đưa mặt tới gần, Biểu muội tới Kinh Thành chỉ có