Kasumi bc xuống sân trường. Mọi người hầu như đã tập trung ở canteen hết cả rồi, chỉ còn lác đác vài người nơi đây. Nó nhanh chóng tìm thấy cho mình một cái ghế nằm gần rừng phong, thế là lăn ra ngủ.
Đang mơ màng thì nó cảm thấy có cái gì đó nhỏ giọt lên mặt .Mùi tanh của máu nhân tạo- thứ nc hầu như ở đây tất cả đều dùng (trừ nó) xộc thẳng vào mũi nó. Hé mắt thấy trc mặt là một đám nữ sinh, cầm đầu là con bé tóc xoăn. Con bé thấy nó tỉnh thì hếch mặt lên cười khinh bỉ:
-Chẹp chẹp…Tiếc thật. Tốn mất một li nc cho con bé bẩn thỉu, điên rồ này.
Thứ nước màu đỏ nhỏ giọt trên mái tóc xanh của nó, có những giọt dài vương trên mặt. Nó ngước đôi mắt đỏ màu máu nhìn thẳng vào mắt con bé. Nó đang rất tức giận .Nó đã nhận bao nhiêu sự nhục mạ từ khi về đây.Hết tên Gasun biến thái đến những thứ quái dị trong trường này, bây giờ thêm cả con bé trc mặt nó đây. Con bé Misun đáng ghét. Nó cau mày:
-Các người lại muốn gì nữa đây. Đấu đá trong lớp ko nổi phải bò ra đây vs một lũ đàn em sao??????
Bốp…….Máu rỉ ra từ miệng nó
- Câm họng. Hạng ******** như mày ko đáng để lên tiếng trc mặt nhị tiểu thư.
-
Cố kìm nén tức giận, hai tay nắm chặt hằn lên những đường gân xanh. Không thấy nó nói gì, con nhỏ tưởng nó đã sợ liền cười ha hả, nói lớn :
-Tao cảnh cáo mày tránh xa anh Kahanda, anh Jujin , anh Gasun và nhất là Takashi. Tao mà còn thấy mày lởn vởn quanh họ thì mày sống ko nổi đâu. Biết điều một chút.
-Chỉ thế thôi sao……..
Nó ngước mắt lên.Mắt đỏ một màu máu. Dưới ánh trăng, cả người nó phát ra một thứ ánh sáng hư ảo, một vẻ đẹp uy quyền của bậc đế vương.Bất giác tất cả thấy lạnh cả sống lưng, giật mình sợ hãi. Misun nhanh chóng xoa tan sự sợ hãi ấy bằng một cái tát.Bàn tay nắm lấy tóc nó, kéo ra sau, khuôn mặt theo đó lộ rõ ra dưới ánh trăng. Đẹp một cách mị hoặc.
Bốp………
-Mày ngừng sủa thì tao còn cho con đường sống.
Tóc lại bị giật một lần nữa, khuôn mặt ngửa ra sau.Nó nhếch miệng cười gằn:
-Chỉ thế thôi nhưng tôi ko làm được.
Misun tức giận trước sự coi thường của nó.Tay liên tiếp đưa khuôn mặt nó đập vào gốc cây.Miệng rít lên:
-Để tao xem mày ngoan cố tới mức nào. Tao sẽ cho mày cảm nhận đcj sự đau đớn
Nó cố gồng mình , chuẩn bị xuất ra mấy chiêu võ đã đc hoac nhưng………Nó giật mình, nó ko làm đc.Cả cơ thể nó dường như đã bị vô hiệu hoá.Cùng lúc , con bé cười lớn:
-Cô định chống lại tôi ư, ôm cái mộng tưởng ấy mà đi gặp Diêm vương ấy.
Đồng thời, từ các đầu ngón tay con bé bay ra những sợi dây màu bạc quấn chặt lấy cơ thể nó. Bây giờ tất cả sức lực của nó đều đã tiêu tan, giãy dụa cũng chả nổi. Sợi dây chỉ mỏng như tơ nhện mà có độ bền dai thật tuyệt. Sợi tơ bắt đầu thít chặt nó lại. Càng lúc cơ thể càng đau đớn.Con bé cười vang:
-Ha ha hãy cứ mà tận hưởng đi. Chỉ mới là khúc dạo đầu mà đã chịu ko nổi sao có thể đấu vs ta.
Bỗng chuông reo, một con bé chạy lại gần:
-Nhị tiểu thư, đã vào giờ học
Gật đầu. ánh mắt đe doạ nhìn nó:
-Số mày cũng may phết. Liệu gột sạch bộ dạng gớm ghiếc này rồi hãy bò vào lớp. Tao ko muốn cấp A như tụi tao lại phải xấu hổ vì một đứa như mày.
Nói xong cùng đám người bỏ đi.
Gấu váy trong tay nó nhăn nhúm. Nó đang tức giận cực điểm. Con bé đó dám khinh thường nó.Đã thế nó càng đeo bám, để xem làm gì đc nhau.Chuông reo một lúc rồi nó ms lấy lại bình tĩnh. Nhìn lại bộ dạng từ trên xuống dưới .Thật thảm hại. Bộ đồng phục màu đen đã hoá đen bởi thúe nc mang mùi máu.Trán đau điếng , đang rỉ máu vì những cú đánh lúc nãy. Chợt nó nghĩ:
“Không thể vác bộ dạng này vào lớp.Nhưng nếu ko vào thì anh Takashi và Jujin sẽ lo”
Nghĩ một lát nó quyết định gửi một tin nhắn, bảo vì buồn ngủ nên đã về phòng.Thật ko hay chút nào, buổi học đầu ttiên chưa gì đã nghỉ giữa chừng.Đành vậy.
Bước ra khỏi nhà tắm, nó sảng khoái đến lạ.Nhìn Ross đứng trc cửa phòng tắm mặt mày lo lắng, nó ôm vào lòng vuốt ve. Khi vừa bc vào nhà thấy bộ dạng của nó, ánh mắt Ross biến chuyển là lạ mà nó ko lí giải nổi. Ross nhảy phốc lên người nó, le lưỡi liếm những vết thương trên trán.Lập tức nó cảm nhận đc những vết thương bắt đầu lành trở lại. Nó sững sờ.Lí nào lại vậy.Nhưng nó bỏ qua, cả cái trường này toàn thứ quái dị nó còn cho qua đc, con mèo của mình sao lại ko thể.Túm lấy cái mũi Ross. Nó dí vào cái trán mình, giọng nhỏ nhẹ:
-Mày lo cho tao à.Ko sao đâu. Con bé trong lớp đến giương oai ấy mà.Chả sao vì tao vốn là người ăn miếng trả miếng.Cốt yếu là cơ hội mà thôi.