Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Khung cảnh trong Hoa phủ lúc này thật sự rất khác biệt so với những gì đã diễn ra trước đây. Hạ nhân đã rút hết, để lại một không gian vắng lặng và hoang tàn, nơi chỉ còn mảnh vỡ của đôi ngọc khí nằm lạc lõng giữa đổ nát. Tất cả đã chìm vào một bầu không khí u ám, với tro bụi phủ đầy mặt đất, khiến nơi đây trở nên càng thêm đáng sợ và lạnh lẽo.
Hậu viện của Hoa phủ, nơi vốn dĩ rực rỡ với những vườn hoa, giờ đây lại trở thành một cảnh tượng bi thương dưới ánh trăng. Hoa nở đầy sân, nhưng màu sắc của chúng lại như đang phản chiếu sự đau khổ và nỗi buồn. Những cánh hoa đỏ rực rỡ, khi được gió thổi qua, càng làm nổi bật vẻ đẹp chết chóc của nơi này.
Ký ức về Hoa Tử Tiêu, lúc đầu khiến ta sợ hãi khi nhìn thấy bộ xương trắng của hắn, là một hình ảnh ám ảnh. Giờ đây, khi nhận ra rằng hắn không phải chỉ đơn thuần là một hình bóng đáng sợ mà là một tâm hồn đang chờ đợi, mọi thứ trở nên đau đớn hơn. Hắn đang ngồi bên bàn gỗ trong hành lang đỏ thẫm, không vẽ mà chỉ cầm bút như đang lạc lối trong suy tư.
Ký ức về thời gian trước, khi chúng ta còn là tiên trên thiên đình, hiện lên như một giấc mơ xa vời. Những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau, khi hắn mặc tiên bào trắng tinh khiết, tóc đen như hắc ngọc, ánh mắt sáng rực như tinh quang, đã làm cho tất cả trở nên sáng đẹp hơn. Dù luật pháp của Thiên đình rất nghiêm ngặt và quy tắc rất chặt chẽ, nhưng nụ cười của hắn vẫn có thể làm mềm lòng những người xung quanh.
Tất cả những ký ức ấy giờ đây đều trở thành một phần của quá khứ, một quá khứ mà hiện tại, với những dấu vết đổ nát và bóng dáng của sự chờ đợi, vẫn không thể xóa nhòa.