Tần tranh check camera, nhà họ Tang hành động thật táo bạo, dùng chính biển số xe trong nhà, vừa tra cái là ra ngay. Nhưng khu biệt thự kia rất khó đột nhập vào, anh tìm được tên côn đồ lúc trước được thuê làm vệ sĩ cho lão Nhạc, thay thế tên đó rồi mới gặp được cô.
Anh vỗ về lưng cô, thở dài: “Anh sai rồi, đáng lẽ ra anh phải tìm được em sớm hơn.”
Tang Nhược hừ khẽ, không ý kiến gì.
“Chu Mạn Lâm ở bên cạnh em sẽ thuận tiện hơn nhiều, đừng sợ. Đêm nay anh sẽ đến tìm em.” Anh nói.
Cô đối diện với anh: “Không được lừa em.”
Tần Tranh thích dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh hôn thật mạnh lên miệng cô, bảo đảm: “Yên tâm, sao anh có thể để ông già đó cưới em được chứ, cùng lắm thì chúng ta chết cùng nhau.”
Anh đã chuẩn bị tất cả, tiệm net cũng đã tìm được nơi chuyển nhượng, chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ bị buộc tội bắt cóc phụ nữ.
Tang Nhược ôm anh, rầu rĩ lên tiếng.
“Được rồi.” Anh vỗ mông cô, nhắc nhở: “Đã đến giờ, chúng ta quay về thôi.”
Cô gái nhỏ đáng thương ngẩng đầu nhìn anh, hận không thể ở bên anh thêm một lúc nữa, nhưng người đàn ông vẫn kiên quyết dẫn cô quay về phòng.
Về tới nơi, biểu cảm của Chu Mạn Lâm giống như ăn phải ruồi, ông già đó sắp vào quan tài đến nơi rồi mà vẫn nói được mấy lời quấy rối tình dục, quả thật khiến cô ả mở mang tầm mắt.
Mắt thấy Tang Nhược đã quay lại, cô ta vội vàng giữ chặt cô: “Buổi hẹn này nên kết thúc đi, chúng ta quay về thôi, đúng lúc chú Nhạc đang bận việc.”
Ông già họ Nhạc lười biếng ngả người vào ghế, việc trêu đùa cô gái nhỏ khiến ông ta rất vui vẻ. Đúng lúc ả tình nhân của ông ta gọi điện đến quyến rũ, ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến hai cô gái không hiểu phong tình kia nữa.
Chu Mạn Lâm lôi cô rời đi, nửa bước cũng không muốn quay lại.
Khi về đến nhà họ Tang, cô ta mới trộm hỏi cô: “Người đàn ông đó đến tìm mày à?”
Tang Nhược gật đầu.
Ánh mắt cô ta hâm mộ, cốt truyện này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết Romeo và Juliet thôi. Nhất là Tần Tranh kia còn rất đẹp trai nam tính, hoàn toàn trái ngược với lão già họ Nhạc.
Tang Nhược nhìn cô ta một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tôi không ngờ anh ấy sẽ đến.”
Ánh mắt Chu Mạn Lâm lộ sự thương hại, cô ta thở dài: “Gia cảnh của hai người khác biệt, chia tay cũng là chuyện bình thường. Nếu bị chú Tang phát hiện thì mày toi đời luôn, thật đáng thương.”
Cô ta tự tạo một cốt truyện riêng cho mình, thậm chí còn chủ động đề nghị: “Mày không muốn nói gì đó với anh ta à?”
Đôi trẻ yêu nhau bị buộc phải chia xa, đáng thương quá đi.
Tang Nhược nhẹ nhàng đáp: “Mong cô giúp tôi đưa một bức thư cho anh ấy.”
Ngày thường Chu Mạn Lâm không thích Tang Nhược, nhưng dù sao cũng chỉ mới 16 tuổi, bị mấy bộ tiểu thuyết và phim truyền hình đầu độc, đặc biệt là mấy thể loại ngược luyến tình thâm thế này.
Cô ta do dự một lúc, cuối cùng đồng ý.
Thật là vui, cô ta tưởng tượng đến cảnh người đàn ông cao hơn 1m8 sau khi đọc xong bức thư này bật khóc thành tiếng.
Chu Mạn Lâm hứng thú bừng bừng, thấy cô chỉ viết có mấy dòng, cô ta liền nói: “Mày viết thêm đi, viết ít như vậy sao mà đủ.”
Tang Nhược lắc đầu: “Không cần đâu, anh ấy sẽ hiểu.”
Cô đưa bức thư cho cô ta, vẻ mặt nghiêm túc: “Cô không được xem trộm đâu đó.”
Chu Mạn Lâm vỗ ngực: “Mày yên tâm, tao không phải loại người đó đâu.”
Tang Nhược nhìn cô ta rời đi, trong lòng có chút vui mừng.
Trong bức thư đó chỉ có một hàng chữ: Phòng thứ hai ở phía đông trên tầng ba.