Nhưng cô gái vẫn chưa cảm thấy đủ, sự tuyệt vọng, phẫn nộ và oán hận trên gương mặt gần như không hề che giấu. Cô gằn từng chữ: "Trần, Thù, Quan, tôi với anh không thù không oán, tại sao anh lại muốn hại tôi?!"
Nét mặt như có thù oán sâu nặng hoàn toàn không giống giả vờ, đây đã là lần thứ hai cô thất thố trước mặt anh đến vậy.
Giọng nói nghe vô cùng chói tai, đặc biệt là khi cô nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh thật khiến lòng người trở nên khó chịu, anh gần như không khống chế được muốn che kín miệng cô lại.
"Em mơ thấy ác mộng, ngủ đi." Cuối cùng, anh mím môi nói một câu.
Cô gái lại đỏ cả vành mắt, cứ run rẩy mãi không ngừng, nóng nảy, bất an chồng chất: "Không phải là mơ, không phải là mơ... Anh muốn hại tôi... muốn hại tôi!
Đáy mắt Trần Thù Quan càng thêm u ám, ẩn giấu hơi thở nguy hiểm. Anh không bỏ sót một chút biểu cảm nào của cô, trên mặt bình tĩnh dụ dỗ: "Sao tôi lại hại em chứ, không phải em đang khỏe mạnh sao?"
Lông mi Mạnh Sơ rung động, nước mắt rơi từng giọt lớn. Cô lắc đầu lẩm bẩm: "... Anh muốn hại tôi, anh tiêm vi khuẩn Listeria vào tôi, anh muốn phế bỏ chân tôi. Trần Thù Quan, anh buông tha cho tôi đi được không…? Xin anh buông tha cho tôi đi, tôi không trêu chọc anh nữa, tôi không muốn chết."
Lần này đến lượt Trần Thù Quan kinh ngạc, lời của cô rơi vào tai người đàn ông, có thể nói là từng chữ xuyên tim.
Tuy vi khuẩn Listeria là loại vi khuẩn phổ biến nhưng người bình thường có thể nói ra tên khoa học của nó e là chẳng có mấy ai. Biểu hiện lâm sàng trực tiếp nhất của nó chính là viêm màng não, vì vậy nó dẫn tới các triệu chứng như động kinh và liệt nửa người.
Thật sự không giống chuyện cô sẽ biết, lại càng không giống mơ thấy ác mộng đơn thuần.
Trần Thù Quan thu mắt lại, mặt không cảm xúc nghiêng người nhìn về phía Mạnh Sơ đã ngủ lại. Bí mật trên người cô gái nhỏ hình như khá nhiều.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Anh xuống giường thu dọn một phen, dựa trước cửa sổ sát đất, trong mắt lạnh lẽo thấu xương. Ngoài cửa sổ lúc này, mây mù che trăng, đen kịt u ám, chỉ có ngọn đèn đường cách đó không xa đứng lẻ loi trước nhà trọ.
Anh lẳng lặng đứng, ẩn dưới cảnh vật nửa sáng nửa tối, môi mỏng nhếch lên, đường nét góc cạnh rõ ràng lạnh nhạt cao ngạo. Xem ra sự phiền muộn tụ trên người còn sâu hơn bóng đêm.
Với chỉ số thông minh, trí óc và ngay cả gia thế không thể lựa chọn của anh đã sớm khiến anh trở nhóm những người trên đỉnh kim tự tháp.
Trước đây không phải anh không phát hiện những khác thường của cô gái nhỏ, chỉ là anh không thèm để ý.
Nhưng có một điểm mà cô gái nhỏ nói rất đúng. Nếu anh muốn hại cô, đây đúng là thủ đoạn anh sẽ dùng. Lặng lẽ không một tiếng động, không ai có thể tra ra được. Nhưng chỉ tiêm vi khuẩn Listeria thôi thì có hơi quá mức mềm lòng, không giống anh.
Anh lại nhớ tới giấc mơ vô cùng kỳ lạ kia, xung quanh bỗng chốc trở nên ồn ào, dường như bắt được gì, lại im lặng trượt đi.
Mạnh Sơ mở mắt, tỉnh lại trong không gian xa lạ lại có chút quen thuộc này. Trên người cô không có gì che đậy, cánh hoa và đầu v* đều vô cùng đau đớn. Lúc này, cô mới nhận ra mình vẫn đang ở trong căn hộ giáo viên của Trần Thù Quan.
Cố chịu chống chân bủn rủn xuống giường, tròng chiếc váy cổ thấp của mình lên rồi đẩy cửa. Trần Thù Quan đang đứng gọi điện thoại trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, vẫn là gương mặt bình tĩnh: "Được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới sau."
Trên kính phản in rõ dáng dấp cô gái nhỏ bĩu môi, tóc vò rối loạn, lại lúng túng không biết làm sao.