Biểu cảm trên mặt Mạnh Sơ rất sượng, cảm giác cả người cũng không tốt, cũng không phải vì gì khác, mà vì hai giờ chiều Trần Thù Quan còn ở trên giường?!
Một người tự gò bó như anh.
Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này không?
đầu v* trước ngực và chỗ hoa cúc bị xé rách lạnh buốt, nhưng cũng không đau mấy, cảm giác đau nhói cũng giảm đi chút, chắc là Trần Thù Quan đã bôi thuốc cho cô.
Chỉ là hai huyệt thịt đều căng vô cùng, đặc biệt là hoa huy*t phía trước, nó như bị thứ gì đó căng nhét hồi lâu, cảm giác xuyên xỏ kéo dài mà mãnh liệt trong vách huyệt từ đầu đến cuối không tản đi, vừa rát vừa tê.
"Còn đau không? Em đã ngủ rất lâu." Trần Thù Quan đeo gọng kính đen nhìn rất khiêm tốn, khom người khẽ vuốt phác họa gò má của cô, nghiêng người hỏi.
Mạnh Sơ nhớ lại trận hoan ái gần chết tối qua, lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu, thuận thế né tránh một hồi. Đồng hồ điện tử trên tủ nhạt màu, đang hiện 2:14. Cô sửng sốt, chần chờ chốc lát, dường như đang phân rõ.
Rèm cửa trong phòng ngủ khép hờ, ánh sáng không cách nào chiếu vào phòng.
Ngón tay thon dài của Trần Thù Quan nhẹ nhàng quét qua da thịt của cô, thản nhiên giải thích nghi ngờ của cô: "Đã là chiều thứ bảy, tôi cho người đưa nguyên liệu nấu ăn đến đây, rời giường ăn? Hửm?"
Lồng ngực ấm áp trần trụi của người đàn ông rất gần cô, cơ bắp hơi chập chùng, trạng thái vừa vặn không mềm không cứng, hormone nam tính nồng đậm vọt tới như che trời lấp đất.
Đột nhiên, Mạnh Sơ không khống chế được, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra, đến khi phản ứng lại, cô đã cọ xát trước ngực anh hai lần, thậm chí đầu ngón tay còn đi quá giới hạn, nhẹ nhàng quét qua đầu v* to bằng hạt đậu của anh.
Người đàn ông thuận theo cô, vẫn chưa lên tiếng ngăn cản, chỉ khi cô lần lượt nhéo hai hạt đậu trước ngực không biết chán thì bật tiếng rên rỉ nặng nề.
Tiếng này bỗng chốc kéo Mạnh Sơ trở về hiện thực, e là cô điên rồi, cô hoàn toàn không tin được mình đang làm gì. Mạnh Sơ thu tay về trong chớp mắt, biểu hiện trên mặt ngạc nhiên mà kinh hoàng thất thố, tâm trạng giận dữ và xấu hổ không nguôi.
Cô không thể chấp nhận được động tác mệnh lệnh tự thực hiện trong tiềm thức vừa nãy, cô cực kỳ chắc chắn mình không mắc hội chứng Stockholm (1), sao có thể bị anh dụ dỗ nữa chứ?
(1) Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc
Trần Thù Quan rũ mắt liếc nhìn cô gái nhỏ như đang chìm đắm trong đau khổ không thể tự kiềm chế. Anh xốc chăn mỏng lên, cứ như vậy tùy tiện xuống giường: "Hôm qua Tôn Mi gọi điện thoại cho em, em có muốn gọi lại không?" . Ngôn Tình Hài
Mạnh Sơ ngẩng đầu, dương v*t nửa mềm nửa cương của người đàn đông đối diện trước mặt cô, trong lòng cô run lên, loại mê hoặc không thể nào chống cự kia lại tới nữa.
Vật cứng hơi mềm này, từ từ ngóc đầu dậy dưới ánh mắt sáng rực của cô, dục vọng tràn đầy, lộ ra diện mạo dữ tợn, khủng bố.
Trần Thù Quan nâng cằm cô lên rồi lập tức buông xuống, tùy ý nói: "Bé ngoan, em không thể đòi tôi không có bất kỳ phản ứng nào với em vậy được."
Mạnh Sơ nhìn bóng lưng xoay người rời đi của người đàn ông, mông vểnh cao, vòng eo nhỏ mà mạnh mẽ, trông hoàn toàn không giống một giáo sư giảng dạy, giải thích thắc mắc, bỗng nhiên cô nuốt nước bọt.
Chẳng lẽ sau khi anh phá trinh cúc huyệt cho cô thì chạm tới cơn khát tình sâu trong đáy lòng cô?
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trần Thù Quan lấy điện thoại của Mạnh Sơ ở phòng khách dưới lầu, cô gái nhỏ đang ôm chăn với vẻ mặt bối rối ngồi trên giường.
Thấy anh đi tới, cô gái nhỏ yên lặng vùi vào chăn, lập tức cúi đầu.
Trần Thù Quan đưa điện thoại cho cô, cô gái nhỏ thò cánh tay ra tiếp nhận, anh vò rối mái tóc mềm mại của cô: "Tìm quần áo à? Bẩn quá bị tôi bỏ rồi, tôi cho người đưa tới mấy bộ quần áo lần nữa, được không?"
Không hiểu sao Trần Thù Quan lại cưng chiều dịu dàng, đồng thời nói nhiều, lại tựa như con giun trong bụng cô, rõ ràng càng kinh khủng hơn, Trần Thù Quan cũng điên rồi ư?
Cô không nhịn được mà run lên, nghi ngờ có phải mình lại sắp tê liệt rồi không? Nhưng nhìn không giống, cô không có bất kỳ khó chịu nào.
Trừ việc tự dưng nổi lên tâm tư dâm loạn với Trần Thù Quan.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, rốt cuộc thế giới này bị gì vậy?
Cô suy ngẫm, mềm giọng: "Một bộ là đủ rồi, trong ký túc xá em có quần áo."
Lúc Trần Thù Quan vào phòng tắm, Mạnh Sơ bấm gọi điện cho Tôn Mi.
Đối phương nhân chóng bắt máy.
"Cô Tôn, hôm qua..." Mạnh Sơ vừa lên tiếng.
"Sơ Sơ!" Tôn Mi vội vàng cắt lời cô: "Tưởng Thành nói cho cô, trưởng đài của bọn họ cố ý dặn dò phải giữ suất cho con, làm sao mà con quen biết với trưởng đài của đài truyền hình thành phố thế?"
Giọng điệu của tôn rất nghiêm khắc, bà trằn trọc suốt một đêm, sao bà không hiểu ý nghĩa trong lời của Tưởng Thành chứ, quy tắc ngầm trong giới giải trí bà thấy còn ít sao?
Năm đó, bà đóng kịch, Mạnh Nguyên Nam làm biên kịch chính từng dẫn Mạnh Sơ nhỏ tới phim trường chơi đùa, bà cũng coi như là nhìn Mạnh Sơ lớn lên, sao có thể làm lơ cô gái nhỏ chưa trải sự đời, rơi vào vũng bùn được.
Mạnh Sơ bị mấy câu hỏi liên tiếp của Tôn Mi làm bối rối, sau khi ngẩn ra mấy giây mới phản bác theo bản năng: "Cô Tôn, con không quen biết trưởng đài gì cả!"
"Mạnh Sơ, lá gan con không nhỏ, diễn xuất tốt lắm, đã học được dương đông kích tây, con có từng nghĩ tới bố mẹ con không?!" Rõ ràng là Tôn Mi không tin.
Mạnh Sơ cẩn thận nhớ lại toàn diện, hôm qua người đi theo Trần Thù Quan trong thang máy, Trần Thù Quan gọi ông ta là "Trưởng đài Ngô"? Sau lại cô liên tưởng tới dáng vẻ ông ta ân cần với Trần Thù Quan.
Mạnh Sơ cảm thấy phức tạp.
Nhất định là người kia nhìn ra quan hệ không rõ của mình và Trần Thù Quan, nên mới làm điều thừa thãi.
"Cô Tôn..." Chuyện này, đúng là cô không biết mở lời thế nào, nhìn cửa phòng tắm không có bất kỳ dấu hiệu gì, cô chần chờ một lúc, nói: "Hôm qua, lúc con ở đài truyền hình trùng hợp gặp được giáo sư Trần, lúc con gọi anh ấy, anh ấy đáp một tiếng, người bên cạnh nghe đâu là trưởng đài Ngô, trông rất tôn trọng giáo sư Trần... có phải là vì vậy hay không?"
Lần này Tôn Mi lại bình tĩnh, tin lời cô, Mạnh Sơ cũng không thể bị ra lý do như thế để lừa gạt bà. Ngẫm lại, chỉ có thể nói là vận may của cô gái nhỏ quá tốt.
"Được rồi, cô nghe nói nhân viên bên ê-kíp chương trình đã xác định, mấy ngày nữa phải nhận hợp đồng chính thức, tháng sau bấm máy, có lẽ nghỉ đông con không thể quay về Giang thành, nhớ nói trước với trong nhà một tiếng." Tôn Mi liên miên, cằn nhằn dặn nhỏ cả buổi.
Lại đột ngột nghiêm nghị, bà luôn lý trí nhất, lấy thân phận người từng trải nghiêm túc khuyên nhủ: "Con cũng đừng dây dưa với giáo sư Trần nữa, quấy rối sinh hoạt của người ta không nói, ảnh hưởng tới hình tượng của mình cũng không tốt.
Nhớ tới hai ngày trước, bà còn khuyến khích Mạnh Sơ theo đuổi cơ đấy.
Trần Thù Quan đã mặc quần áo tử tế đi tới bên giường, Mạnh Sơ hốt hoảng hai tiếng: "Cô Tôn, con biết rồi."