Nàng rõ ràng rất ghét bỏ hắn, vì cái gì còn muốn xem?
Là muốn nhân cơ hội này hoàn toàn chán ghét hắn?
Tô Yên muốn xem, Hoa Vô Khuynh liền rúc sâu vào trong góc.
Mà trên mặt đất toàn máu tươi, càng ngày càng nhiều.
Tô Yên không có biện pháp.
Người này như là giằng co cùng nàng.
Nàng khom lưng, một tay ôm toàn bộ người lên.
Hoa Vô Khuynh đầu tiên là sửng sốt, sau đó duỗi tay dùng quần áo che ngực của mình lại.
Tô Yên
"Ta sẽ không ghét bỏ chàng."
Hoa Vô Khuynh tiếng nói khàn khàn, lông mi run run
"Nàng sẽ."
Nàng chẳng những ghét bỏ, nàng còn chạy.
Tô Yên nhìn hắn cố chấp như vậy.
Nàng nói
"Chỉ cần miệng vết thương tốt lên, ta sẽ không ghét bỏ chàng. Chỉ cần về sau vết thương không tiếp tục đổ máu, ta sẽ không bỏ lại chàng mà một mình rời đi."
Lời này rốt cuộc lọt vào tai Hoa Vô Khuynh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên.
"Thật sự?"
Tô Yên đặt người ở trên giường.
"Ảnh"
Nàng đối hô với bên ngoài một tiếng.
Ảnh thật mau đẩy cửa vào.
Nhìn trên đất đầy máu.
Còn có Hoa Vô Khuynh sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.
"Giáo chủ!"
Nàng lên tiếng
"Tìm đại phu, miệng vết thương trên ngực hắn lại nứt ra rồi."