Những lời Lục Ngọc nói đều là sự thật, mẹ Lục Ngọc vừa nãy còn sợ con gái đắc tội người ta, nhưng sau khi nghe thấy cô kể ra những khổ sở trong nhà mình, nhất thời không nhịn được bật khóc, nghe thấy tiếng khóc tỉ tê kiềm nén của bà ấy đều cảm thấy đáng thương.
Cha Lục Ngọc khóc tới vỗ n.g.ự.c giậm chân, ấm ức nhiều năm như vậy khiến một người đàn ông thân cao bảy thước quỳ xuống trước mặt bà nội Lục, dập đầu bịch bịch như điên: “Mẹ, mẹ đánh chế.t con đi, cho Ngọc Nhi một con đường sống, con chỉ còn một đứa con gái như vậy.”
Chẳng mấy chốc, trên trán đã ứa máu.
Mẹ Lục Ngọc vô cùng thành thật, cũng quỳ xuống theo: “Cha nó, chúng ta là người hạ đẳng, lấy dây thừng siết cổ chế.t cho rồi, bầu bạn trên đường hoàng tuyền, Ngọc Nhi…Ngọc Nhi mệnh khổ của mẹ.”
Những người có con cái trong thôn đều không nhịn được ch ảy nước mắt. Ngay cả Tiêu Thái Liên và chị ba Phó ở bên cạnh cũng không nhịn được lau nước mắt.
Anh ba Phó ở bên cạnh nói: “Phi, đúng là không phải người!”
Bà nội Lục tức điên, chửi mắng cha mẹ Lục Ngọc đang quỳ trên đất: “Đều tới bức tao, nghiệt chướng, lúc đầu không nên sinh ra mày, đáng bị trời đánh chế.t.”
Trưởng thôn nói: “Ba trăm tệ mau chóng trả cho nhà họ Phó, nếu chuyện này ầm ĩ tới đồn công an, các người đều phải trình báo, không chừng còn phải ngồi tù.”
Bà nội Lục vô cùng không nguyện ý, ba trăm tệ không phải số tiền nhỏ, nhưng quyền hành của trưởng thôn không nhỏ, không thể đắc tội.
Bà ta nói: “Vậy họ mắng tôi, tôi chịu mắng không công sao?”
Trưởng thôn Vương nói: “Không thì sao? Các người hiểu chuyện chút.”
Lời này khiến các thôn dân khó hiểu.
Nhưng bác gái Lục lập tức hiểu, chồng bà ta làm văn thư trong thôn, mấy hôm trước còn nói với bà ta, trong huyện mới mở một xưởng, ông ta muốn vào ứng tuyển, nếu thật sự có thể vào, lương một tháng hai mươi tệ, còn có phiếu mười cân thịt, năm cân dầu.
Nếu như thế có thể lập tức trở thành người thành phố, không cần vất vả ra đồng làm việc nữa.
Trưởng thôn Vương đang nhắc nhở họ. Bác gái Lục nói với bà nội Lục: “Mẹ, chúng ta không cần số tiền thối đó của họ.”
Đồng đội duy nhất của bà nội Lục cũng phản bội, trong thôn cũng chỉ chỉ trỏ trỏ bà ta, chắc chắn không thể thôi rồi. Sau đó xót của móc tiền ra, ném xuống đất, được chị ba Phó nhặt lên giao cho mẹ chồng.
Bà ta nói: “Mang tiền thối của các người cút.”
Ngay lúc này, nghe thấy tiếng chuông xe ting ting. Tất cả mọi người nhìn sang, anh cả Phó dẫn đồng chí ở đồn công an tới, phía sau còn có một chiếc xe đạp, một người đàn ông trẻ chở một người cao tuổi tới.
Lúc Lục Ngọc nhìn thấy người đó, lập tức hiểu vì sao Lục Kiều hủy hôn, hóa ra là đang đợi bọn họ?
Trưởng thôn Vương vội vàng đi lên.
Anh cả Phó nói với đồng chí đồn công an: “Cảnh sát Trần, đây chính là nhà chúng tôi.”
Cảnh sát họ Trần gật đầu, lại tiện tay giới thiệu hai người phía sau: “Người này là Lý Dục Tài của tòa soạn, người này là ngài Lý, ông nội của cậu ấy.”
Người có mặt ở đây đều im phăng phắc, không ai dám nói chuyện.
Bà nội Trần hoạnh họe: “Tiền tôi cũng đưa rồi, sao các người còn báo cảnh sát?”
Bà ta lập tức cảm thấy mình lỗ to.
Lục Ngọc ở bên cạnh nói: “Đã phạm pháp, không phải đền tiền là xong chuyện, còn phải ngồi tù.”
Bà nội Lục coi thường Lục Ngọc nhất, lập tức tức giận nói: “Tao đánh chế.t mày!”
Trưởng thôn Vương đâu dám chọc hai nhân vật lớn này, nếu xảy ra chuyện gì, sau này báo cáo, người khác đều sẽ biết.
Trưởng thôn Vương có hơi phẫn nộ bà cụ Lục không hiểu chuyện, tự cho mình là thông minh tráo dâu, kết quả dây phải người khó chọc.
Ông ấy nói với bà ta: “Đừng om sòm nữa!” Trong lời nói mang theo cảnh cáo.